192- ĐỐI TRỊ HÔN TRẦM
(21:57) Tu sinh Pháp Ngộ: Bạch Thầy, thì trước khi mà ác
pháp nó đến thì con phải tập nó trước, cho nên bởi vậy thì con phải, trong thời
gian khuya với sáng, khuya với tối là con thấy hai cái thời đó là thời gian rất
là trống, nhưng trong ban ngày đó thì không sao hết. Ban ngày thì theo con
nghĩ, con dành để mà tu, tu cái Tứ Niệm Xứ nhiều hơn nhưng mà hai thời gian đó
thì nếu mà mình tu hai cái pháp kia thì con không tập tiếp được.
(22:33) Trưởng lão: Đúng
rồi, bởi vậy cái đó mình thiện xảo đó con.
Tu sinh Pháp Ngộ: Dạ.
Trưởng lão: Vì cái thời gian đó mình biết nó
dễ bị hôn trầm thuỳ miên.
Tu sinh Pháp Ngộ: Dạ
Trưởng lão: Thì do đó mình áp dụng cái phương
pháp như Chánh Niệm Tỉnh Giác hay hoặc là Thân Hành Niệm thì nó sẽ phá đi, thì
nó đỡ hơn. Chứ còn để mà nó cứ bị cái niệm hôn trầm thuỳ miên, coi như nó mất
cái thì giờ mà nó không ra gì hết con.
Tu sinh Pháp Ngộ: Dạ.
Trưởng lão: Cho nên lúc mà ban đêm mà cái
người nào mà hay đi kinh hành là người đó mới tu tốt, Thầy biết liền. Còn người
nào mà cứ ru rú ở trong thất, Thầy biết là cái người này ngủ, không có chạy đâu
khỏi đó hết đó. Không có người nào là con người thì không có tránh khỏi cái
điều này đâu. Trừ ra có người tu chứng thì người ta mới không có thôi. Chứ còn
cái người mà phàm phu như chúng ta, mà ban đêm mà cứ ngồi lim dim đó, thì thế
nào cũng ngủ hà, không có trật đâu! Không có người nào, một trăm người….
Mà Thầy nói rằng, mấy con biết là, cái
niệm mà hôn trầm thuỳ miên nó khó lắm, chứ không phải dễ, cái niệm si. Mà người
ta sợ nhất là cái niệm đó, nó làm cho uể oải mệt nhọc. Nó làm như là muốn chết
vậy, nó lười biếng cách gì đâu. Cho nên phải ráng thắng cho được, chứ còn thắng
không được, không bao giờ tu được! Nó tu không tới đâu! Phải khó lắm, chứ không
phải dễ nói. Cái mặt của nó như vậy đó, biết đó, mà thắng nó khó thắng đó, chứ
không phải dễ đâu. Nó làm uể oải mệt nhọc, gần như muốn chết vậy. Mà nó không
chết, mà nó làm lười biếng cỡ độ đó.
Cho nên chỉ còn có pháp Chánh Niệm Tỉnh
Giác và pháp Thân Hành Niệm, đặng nó làm cho mình tinh tấn. Nó thích, mình đi
thì tức là nó tỉnh, nó làm cho mình không còn lười biếng nữa. Chứ còn mình tu
các pháp khác là thôi, nó lười biếng nó ngủ hà. Không có làm sao mà tránh khỏi
nó. Sợ lắm! Ở đây hầu hết là chúng mà về đây tu đều là bị hôn trầm, thùy miên
mà bỏ cuộc đi hết. Không có thắng nổi nó rồi phải đi thôi, chứ không có gì hết.
(24:17) Nó có hai cái khó, cái ăn ngày một
bữa cũng khó! Mà cái ngủ khó! Rồi cái độc cư khó! Hai cái này khó. Mà hai cái
này được nữa thì là cái người này tới nơi tới chốn. Thắng được cái hôn trầm,
thùy miên là cái người này tu Tứ Niệm Xứ tốt. Còn thắng không được mà ôm Tứ
Niệm Xứ là tu kể như gục. Không làm sao mà nổi!
Cho nên nó có cái pháp Thân Hành Niệm,
có cái Chánh Niệm Tỉnh Giác. Nhưng mà cái Chánh Niệm Tỉnh Giác nó không bằng
pháp Thân Hành Niệm đâu.
Cho nên mấy con mà nếu mà ban đêm, mấy
con mà siêng đi, thì mấy con mới thắng nó. Chứ còn mấy con lười biếng mà ở
trong thất, Thầy cứ nhìn cái thất nào mà cứ ở trong thất mà ngồi tu, nói tu chứ
sự thật ra ngủ. Thầy bảo đảm mấy con không có người nào mà tránh khỏi. Còn cái
người nào mà cứ rọ rạy, cứ đi đi vòng vòng thất đi hoài, hay hoặc là đi ra
ngoài thì mấy người đó thành công, là những người chiến thắng.
Tu sinh Pháp Ngộ: Dạ kính bạch Thầy, hồi tối thì con
đi ra ngoài luôn, đi ra ngoài thất, đi cỡ khoảng nửa tiếng đồng hồ thì con thấy
nó tỉnh táo ra. Nó rất là tốt nhưng mà không bằng con nghĩ mà đi ra ngoài mà đi
Chánh Niệm Tỉnh Giác Định không bằng cái Thân Hành Niệm. Vì con đi nửa tiếng
Thân Hành Niệm rồi thì Thầy dạy chỉ đi nửa tiếng thôi, thì con đi nửa tiếng,
con không dám Tăng thêm. Sáng nay con bạch Thầy để xin thêm. Nếu mà có điều
kiện mà nửa tiếng hoặc một tiếng rồi nếu cần thời gian còn trống thì con có thể
đánh nó hai tiếng được không Thầy?
Trưởng lão: Được không có sao hết.
Tu sinh Pháp Ngộ: Vì cái thời gian nó rất trống!
Trong hơn …
Cô Út: Bên nữ không có nước.
Trưởng lão: Ai đó?
Cô Út: Khu bên đó không có nước.
Trưởng lão: Không có nước hả con? Để coi thử
coi nó nghẹt ở chỗ nào đó, con coi thử coi.
Tu sinh Pháp Ngộ: Kính bạch Thầy, nếu mà khi con
ngồi mà con tu Định Niệm Hơi Thở thì làm găng với nó không. Chứ nó không vô không
nhập gì hết. Nó cứ ác pháp tới, hồi tối con đánh nó bằng ngồi luôn đó thì trước
sau gì rồi không có tiến bộ. Nếu mình cứ ngồi gồng găng kiểu đó con thấy cũng
không tiến bộ.
(26:09) Trưởng lão: Không
được.
Tu sinh Pháp Ngộ: Hoặc là ngồi thanh thản an lạc vô
sự Tứ Niệm Xứ thì cũng không tiến bộ.
Trưởng lão: Không vô.
Tu sinh Pháp Ngộ: Chỉ cần năm phút, ba phút thì hôn
trầm nó tới. Ba phút, năm phút, nửa tiếng là nó tới. Nếu mà con quyết đánh Thân
Hành Niệm một cái thì nó bay liền. Nó rất là nhẹ nó chạy rất nhanh mà mình dùng
hai cái pháp kia thì nó gồng găng với nó dữ quá! Con thấy con gồng găng với nó
thì mệt lắm!
Trưởng lão: Đúng rồi.
Tu sinh Pháp Ngộ: Không thích, hao binh tổn tướng mà
không bằng mình đánh cái pháp kia.
Trưởng lão: Đúng rồi, nó có những cái phương
pháp để đối trị được thì mấy con phải thiện xảo. Trong những cái giờ đó thì coi
như là thay đổi pháp hết, không có phải là theo cố định được.
Phật tử: Dạ.
Trưởng lão: Mà mình phá cho được những cái
chướng ngại pháp. Thì thí dụ như "Trên thân quán thân để khắc
phục tham ưu, trên tâm quán tâm…" tức là mình cũng tu Tứ Niệm
Xứ. Mà bây giờ bị chướng ngại đó, thì bảo vệ cái Tứ Niệm Xứ thì phải đẩy lui
cái đó ra chứ. Con hiểu không? Mà đẩy lui thì phải có pháp chứ, đâu phải ngồi
đó mà gồng gân với nó được, phải không mấy con? Bây giờ cái pháp mình sơ sơ đó,
mình tác ý một hai lần, mình tác ý nó thì nó đi được thôi, nó tỉnh thì thôi.
Đằng này nó lại đánh mạnh mình chứ, nó
không có chịu thua, nó đánh quá. Do đó thì mình ôm cái lực lượng thứ mạnh vô,
mình đánh cho nó bay ra chứ đâu. Thì như vậy cũng tu Tứ Niệm Xứ, chứ đâu phải
là không tu Tứ Niệm Xứ. Chừng nào mà mình ôm cái pháp đó, mình đánh nó dạt ra,
cũng như con ôm pháp Thân Hành Niệm, con đánh bay đầu nó ra. Rồi bắt đầu bây
giờ con ngồi lại con thấy nó nhào vô nữa, như vậy là tao đứng dậy đi nữa, có gì
đâu. Đi tiếp nữa! Cũng như là tu Tứ Niệm Xứ rồi, chứ không có gì đâu. Cái đó
chính mình sử dụng pháp mình đẩy.
Cho nên Thầy nói thí dụ như bây giờ con
bị đau bụng này, nhức đầu này thì lúc bây giờ mình tu Tứ Niệm Xứ chứ gì? Mà cái
thân của mình đau làm sao mình tu Tứ Niệm Xứ được, thanh thản được phải không?
Do đó, ôm vào cái hơi thở liền, trú vào hơi thở, an trú trong hơi thở liền,
đánh bay chừng nào mà cái bệnh hết mới trở về Tứ Niệm Xứ. Rõ ràng là mình không
tu Định Niệm Hơi Thở, nhưng mà lúc bây giờ là phải ở trong Định Niệm Hơi Thở
đánh.
(28:07) Hoặc là con phải ôm pháp Thân Hành
Niệm: "Cho mày đau, tao ôm pháp Thân Hành Niệm tao đi. Tác ý, tao
đi hoài." Đi riết nó mới cán nát ba cái bệnh đó, cũng tiêu luôn
hà. Hôn trầm thùy miên con thấy nó đánh cũng tiêu, thì bệnh đánh cũng tiêu, chứ
không có gì, nó nhiếp phục được hết.
Tu sinh Pháp Ngộ: Dạ con thấy nếu mà ôm cái Thân
Hành Niệm thì rất là thoải mái, nhất là hôn trầm thùy miên đánh nó là nó chạy
nhanh lắm.
Trưởng lão: Đúng rồi, bây giờ có cái thứ vũ
lực tốt rồi thì cứ sử dụng mà đánh.
Tu sinh Pháp Ngộ: Mình không thiện xảo, vũ khí tối
tân mình để, mình cứ mang lính lè tè nó đánh, đánh cầm cự với tốn thời gian tốn
sức.
Trưởng lão: Ừ.
Tu sinh Pháp Ngộ: Thôi mình mang đại bác mình dập nó
một phát cho nó chạy mất.
Trưởng lão: Đó, đúng rồi, đem đại bác phá nó,
dập cho nó chết luôn. Đó vậy mới biết sử dụng vũ khí chứ.
Để một lát Thầy ra Thầy coi con.
Cô Út: Ở đây có nước rồi.
Trưởng lão: Thầy biết cái đường này rồi
Tu sinh Pháp Ngộ: Con thấy dập rất nhanh bạch Thầy.
Thì con bạch Thầy xong rồi, vì trong ngày con quán xét rồi, nếu mà nó khởi lên
những cái niệm nào đó, ác pháp nhiều, hoặc là nó khởi lên những cái niệm suy
nghĩ, là đêm đó là Thân Hành Niệm, à là hôn trầm nó đánh mạnh rồi. Cho nên cái
ngày nào mà mình thấy nó bị ác pháp nhiều thì ngày hôm đó mình đánh Thân Hành
Niệm mạnh vô. Là đêm hôm đó là mình khỏe, không phải ngồi thức. Hồi tối con
ngồi con cứ xếp con gồng với nó thì con mệt lắm. Con thấy nếu mà cứ để kéo dài
kiểu này không bao giờ tu tiến bộ hết, thì con bạch Thầy để con thiện xảo.
Trưởng lão: Đúng rồi, như vậy được rồi. Con có
thể nói là Thầy cho ba mươi phút. Nhưng mà cái điều kiện là bây giờ giặc nó
đang tấn công quá mà cứ đánh ba mươi phút làm sao đánh, làm sao thắng chúng?
Chứ phải chi nó bình thường, nó không có gì hết thì mình tu ba mươi phút thôi,
con hiểu không? Mà bây giờ trong khi nó đánh hôn trầm thùy miên mà ba mươi phút
làm sao cho đủ? Hễ mình xả ra, ba mươi phút là xả ra cái nó nhào vô hà.
Phật tử: Nó nhào vô bạch Thầy. Nó tỉnh táo
cỡ khoảng hai mươi phút sau là nó nhào lại.
(30:05) Trưởng lão: Nó
nhào vô, cho nên vì vậy mình ôm pháp Thân Hành Niệm, mình quét chừng nào mà bay
nó luôn. Tới chừng mình đi ngủ mà nó nằm luôn, nó không chịu ngủ đó thì được
rồi.
Tu sinh Pháp Ngộ: Hai tiếng, theo con nghĩ một, hai
tiếng là nó chạy mất rồi. Nếu ban ngày mà tỉnh táo thì cứ dành trọn hết tu Tứ
Niệm Xứ.
Trưởng lão: Tứ Niệm Xứ. Bởi vì nó tỉnh rồi, nó
không có chướng ngại rồi, tu Tứ Niệm Xứ được.
Tu sinh Pháp Ngộ: Dạ, còn nếu mà ban đêm mà nó như
vậy thì mình dập phá cho nó tiêu hết.
Trưởng lão: Dập hết.
Tu sinh Pháp Ngộ: Bạch Thầy! Con vậy là…
Trưởng lão: Rồi rồi được rồi, như vậy là tốt
rồi.
Tu sinh 6: Bạch Thầy con hôm qua tối hôm qua,
thì khoảng tám giờ rưỡi thì nó còn làm con ghê gớm luôn, Thầy.
Trưởng lão: Ừ.
Tu sinh 6: Nó nhồi cho con buồn ngủ này, nó
nhồi cho con là coi như là nhức nhối, nhức cả chân tay, thế như sâu bò ấy. Thế
nó cứ cắn rứt. Con vùng dậy, con không đi nữa, coi như con vượt ra, trời mưa
con cũng đi, con đi Thân Hành Niệm, à con đi…
Trưởng lão: Chánh Niệm Tỉnh Giác.
Tu sinh 6: Chánh Niệm Tỉnh Giác. Con đi mãi
xuống dưới lán của Thầy này, con lại đi lên lại trên này. Con đi mãi thì sau là
thấy nó nó không nhức, không đau nữa.
Trưởng lão: Ừ.
Tu sinh 6: Thì sau vào con ngồi, lại coi như
con không đi kinh hành nữa, con ngồi con đọc sách. Thì khoảng được ba mươi phút
nó lại lôi con.
Trưởng lão: Ừ.
Tu sinh 6: Nó lại lôi con thì con lại vùng
dậy là coi như con đi. Như vậy là coi như là sau đến chín giờ, mười giờ kém năm
phút coi như con tắt đèn con đi ngủ. Thì sáng dậy, con dậy thì con đi kinh hành
được năm lượt thì con ngồi xuống. Đến cái lượt thứ năm thì thấy cái chân này nó
cứ lâu lâu nó nhót một cái. Các cái bàn chân nó cũng nhót một cái. Sau lưng nó
cũng nhót. Con lên con nằm thanh thản an lạc vô sự ạ. Thì con vừa nằm được một
tý thì thấy mắt con nó nhắm lại và con thấy cái hình bóng của Thầy đã đứng
trước mặt con, cầm một quyển sách: "Mấy thằng giặc đến đây ta
chuẩn bị ta đánh cho nó tan."
Thì không biết cái đó là khi con mở mắt
ra không thấy nữa thì coi như là con lại vùng dậy. Thì coi như là sáng hôm nay
thì con cũng vừa nằm xuống con vừa niệm câu: "Thân an lạc, thảnh
thơi, vô sự". Coi như là tự nhiên mắt nó nhắm lại thấy Thầy, coi như
cầm một quyển sách đứng ở trước mặt: "Có mấy thằng giặc đến đây ta
chuẩn bị ta đánh cho nó tan." Thì coi như con vùng thức dậy, coi
như rứa thì không biết như thế nào.
(32:38) Trưởng lão: Đúng
rồi, Thầy nhắc cho con là phải đánh mấy thằng giặc đó. Giặc hôn trầm thùy miên.
Giặc mà thọ nó đánh con đó. Cho nên vì vậy mà khi mà con bị những cái cảm thọ
đó, con tác ý: "Thọ vô thường, đi, không có được ở trong thân
này!" Con nhắc, bất kỳ một trạng thái nào mà nó chướng ngại, nó
làm cho mình thọ, các cảm thọ hoặc những cái trạng thái tưởng thì con đánh. Còn
cái hôn trầm thùy miên thì con đi Chánh Niệm Tỉnh Giác.
Rồi sau này con tập tới cái pháp Thân
Hành Niệm nữa thì coi như là đủ cái vũ lực mà chiến đấu với giặc sinh tử đó.
Nhớ tập như vậy, mấy con khá lắm đó. Chứ mấy con đi kinh hành vậy là Thầy mừng
lắm. Chứ mấy con mà ru rú ở trong thất mà lười biếng thì thôi, Thầy thấy chết
được.
Tu sinh 6: Bạch Thầy! Con cứ tập ba mươi phút
đi kinh hành xong rồi con vô con nghỉ tý xong rồi con vào con đọc sách được
khoảng bao mươi phút, rồi thì là con thay đổi, xong rồi con tập liên tục, con
đi có hôm mỏi chân. Thì con cũng đã đọc xong cuốn coi như là Sa di của Thầy,
mấy hôm con đọc liên tục thì con cũng đã đọc xong. Vừa đi kinh hành xong vừa
đọc sách để nó giảm bớt cái thời gian tập, nó căng quá thì con…
Trưởng lão: Đúng rồi con. Bây giờ con tập, con
vậy đó, con đọc sách vậy đó, được con. Bởi vì những gì cần hiểu phải thông
hiểu.
Tu sinh 6: Coi như là trong có cái đêm đó nó
ngồi con một lúc đó thôi, chứ còn mấy đêm thì không thấy gì cả.
Trưởng lão: Vậy được rồi, nó lâu lâu nó thăm
mấy con, chứ nó không có sao đâu. (34:16)
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét