191- THƯƠNG YÊU HẠNH PHÚC CỦA CHÚNG SANH
(12:44) Tu sinh Ngọc Bình: Dạ
thưa, cái tu của Thân Hành Niệm của con đó là như vậy. Là chưa được tốt hả
Thầy?
Trưởng lão: À, còn niệm khởi đó con. Nhưng mà con
vẫn niệm khởi. Kệ! Cứ tác ý, cứ nhớ tác ý cán nát nó hết đi. Khi mà con đau hay
hoặc bệnh nhức gì đó, con cứ ôm pháp đó con cán. Rồi hôn trầm thùy miên, cứ ôm
tác ý, liên tục tác ý. Hễ khi mà nó bị hôn trầm thùy miên, tác ý lớn tiếng ra.
Tác ý như la vậy, thì nó sẽ hết.
Tu sinh Ngọc Bình: Dạ, còn một cái nữa. Ở trong cuốn kinh
đó là "Văn Hóa Phật giáo II" đó Thầy. Nghĩa là cái
giới là phải thương yêu với sự an vui hạnh phúc của chúng sanh đó Thầy. Vậy khi
mà mình quét như vầy, mình làm kiến nó gãy răng sao Thầy?
Trưởng lão: Ừ, nó gãy giò, chứ ở đó nó gãy răng
không cũng đỡ. (Dạ)
Vậy thì con có thương yêu sự hạnh phúc
của chúng không?
Ừ, con quét thì con phải coi chứ. Trời!
Nếu thấy mà có nó thì thôi, làm ơn đừng có quét. Ai biểu con không quét. Mình
quét nhưng mà thấy nó, ờ thương yêu cái sự sống nó thôi. Đừng có quét mấy cái
chỗ mà có kiến. Tránh! Làm ơn tránh giùm. Cái này quét, quét hết, quét hết, lùa
cha con, chồng vợ người ta ra ngoài đống rác kia. Nhiều khi gãy giò, gãy cẳng
nữa. Con biết không, tuy rằng nó không chết, nó gãy giò, gãy cẳng. Con nào mà
trúng cây chổi mạnh của con thì nó cũng méo miệng, nhăn răng, cũng nằm một đống
vậy đó.
(14:01) Cho nên vì vậy mấy con nhớ cái sức
của nó yếu lắm. Cây chổi mà quét nhẹ, quét nhẹ vậy, chứ sự thật ra đau đớn nó
lắm. Cho nên vì vậy mà thấy nó, thôi tránh đi, đừng có quét cái chỗ đó giùm
Thầy. Và những cái hành động mà biết như vậy, tức là mình thương yêu cái hạnh
phúc của chúng sanh. Con hiểu chưa?
Cái đó là đức Phật đã dạy rồi. Tại mình
không làm thôi! Mà chừng đó mình thấy, khi mình tránh được như vậy, mình không
làm, rồi mình về mình nghĩ. "Mình thương yêu cái sự hạnh phúc của
chúng sanh, thì chắc chắn có người thương yêu hạnh phúc của mình. Họ cũng sẽ
không làm cho mình khổ đâu." Tại vì mình làm cái chuyện này thì
phải nhân quả, nó phải có cái nhân quả tốt cho mình chứ sao? Thì không ai phá
mình đâu.
Còn bây giờ người ta đang hạnh phúc,
người ta đang chạy kiếm ăn, người ta đang làm hang, làm ổ, quét, quét, quét đùa
hết, phá hạnh phúc người ta quá trời vậy? Phá cái sự thương yêu phải không con?
Cho nên như vậy Thầy nói mình quét là quét. Nhưng mà mình nên tránh, tránh đừng
làm đau khổ chúng sanh. Trừ ra có mấy con mối mà vô ăn nhà mình nó sập thì làm
ơn đuổi nó ra, tìm mọi cách mà đuổi nó ra. Mình không giết. Bây giờ thí dụ như
cái ổ mối nó đùn lên cây cột mình nó ăn. Thì mình lấy cái cây, mình khui khui
cho nhè nhẹ để lỡ có đụng con mối, nó chết tội nó. Nó cũng là một loài động
vật. Mình khui nó ra, làm cho nó trống cái hang, chồng con ở dưới nó xúm nhau
nó lên thì mình lùa nó đi chỗ khác: "Ra ngoài cây kia ở, chứ sao
mày vô ăn nhà tao? Tội mày đây? Tội mày vô chiếm nhà người khác ăn. Nhưng mà
tao vì thương, tao không có giết, chứ còn không tao giết sạch hết."
Mà điều mình ở không, mình đâu có gì
đâu. Cho nên trong cái hành động mà con ngồi đó, con sửa soạn, con giúp đỡ cho
nó. Đưa cho nó ra ngoài kia hết thì đó là hành động tu, tu tâm từ đó. Chứ đâu
phải nói: "Ờ, mày làm vậy rồi tao hất mày." Mà nó
không có cái niệm gì hết thì nó làm sao nó rời con ra được? Ôm cho chặt phao,
ôm phao vượt biển, mà vượt cái biển nghiệp của mấy con chứ gì? Thi vô đầu, thì
dạy cho cái tâm an tỉnh, tỉnh thức chứ gì? Các con hiểu chỗ đó chưa?
Sau khi tu tập như vậy mà nó hiện tượng
nó như vậy đó thì mình biết mình lui lại, đừng có tu nhiều, tu quá sức của mình
rồi. Mình cứ thấy như vậy, cứ tới chừng đó hôn trầm, thùy miên, vô ký nó dồn
dập, nó đánh riết thì giờ làm sao tui tu được? Chính cái hành động đó là cái
hành động tu rồi đó! Mỗi mỗi cái điều kiện sống mà trong thiện pháp đều là cái
sự tu hết đó con. Chứ đừng có nghĩ rằng: "Bây giờ tới giờ tôi đi
kinh hành, mà giờ bắt tôi ngồi đây thì tôi làm sao tôi đi kinh hành được? Thôi
dẹp cái giờ đi kinh hành đi, giờ này nó ăn cây cột đây, bây giờ đây tao ngồi
đây tới chiều, tao lo tu cái tâm từ tao đi. Mỗi con mối, tao bắt từng con tao
bỏ trên tay nè, tao đem ra ngoài gốc cây kia, tao cho mày ra ngoài. Ở ngoài kia
chứ đừng ăn cái nhà tao, sập rồi mai mốt tao không có ở." Nhưng
mà con có làm nó chết đâu, phải không? Con đem nó ra ngoài cái gốc cây mục kia,
con bỏ nó trên đó. "Đó ra đây, ở đây ăn cây mục đi chứ đừng ăn
nhà nhen!"
(16:26) Thì con cứ bắt từng con, con gắp
con đem ra ngoài kia, nó không có chết con nào hết đâu! Mà cái hành động mà con
làm cái đó chính là con tu Tứ Vô Lượng Tâm đó, tâm từ đó. Mà tránh nó không có
ăn sập nhà mình nữa. Mà mình lại tỏ ra cái lòng thương yêu của mình rất lớn,
không có hại chúng. Còn cái này mình vội vàng: "Thôi tôi quét đại
cho rồi, đặng tao vô tao đi kinh hành, chứ ở đây mà tao ngồi tao canh vậy, tao
làm sao tao tu được." Phải không?
Mấy con đừng có nghĩ về điều đó, chính
cái đó mới là giải thoát chứ, phải không mấy con? Mỗi mỗi cái sự sống của mấy
con đều là cái sự tu tập, thực hiện được cái lòng từ của mấy con, thực hiện
được cái hành động tỉnh giác của mấy con. Mà mấy con làm cái chuyện mà nhẹ
nhàng như vậy là tỉnh giác, Chánh Niệm tỉnh giác. Còn hơn mấy con đi kinh hành
tỉnh giác đó. Mấy con nhớ không? Những cái lời Thầy nói đó, đây là cuộc sống
mà, cuộc sống chung đụng với nhau, tất cả sự sống, thương yêu sự sống. Cho nên
con thấy văn hóa truyền thống, nó dạy chúng ta không những thương loài vật mà
thương cái hạnh phúc của loài vật. Con hiểu chưa? Bảo vệ được cái sự an ổn cho
chúng sanh nữa.
Rồi bắt đầu đi con, còn hỏi gì vậy con?
Tu sinh 3: (… )
Trưởng lão: À, bây giờ con thì theo Thầy thiết
nghĩ là con nên thư giãn ra. Bởi vì con bị tưởng nhiều đó con, con thư giãn ra.
Rồi con dùng cái đi kinh hành của con đó, con chú ý dưới bước đi con thôi. Đi
hai mươi bước đứng lại, con hít thở năm hơi thở, chứ đừng ngồi con. Bởi vì con
ngồi, con dễ bị tưởng lắm. Rồi con tu tập cái Chánh Niệm Tỉnh Giác đó thôi. Cứ
đi hai mươi bước đứng lại và đồng thời khi hết đi kinh hành rồi thì con nghỉ.
Con nghỉ, con thư giãn con. Con hiểu không? Rồi con thư giãn.
(18:13) Khi mà thư giãn thì con
nhắc: "Tâm thanh thản an lạc vô sự." Để cho nó trở
về với sự bình thường của cuộc sống của mình thôi. Nhưng mà chính chỗ đó là sau
này nó là cái pháp Tứ Niệm Xứ, sau này là con tu Tứ Niệm Xứ. Bởi vì cái duyên
của con chỉ có tu Tứ Niệm Xứ, chứ còn nếu mà con nhiếp tâm vào pháp nào thì con
cũng bị tưởng hết đó con, con không có tu được. Bây giờ thì Thầy gởi những cái
điệp phái này cho con, trong cái nhóm con có mấy cái điệp phái này nè con.
Tu sinh 3: Dạ! Thưa Thầy, vậy con tu Thân
Hành Niệm, con vừa tu Thân Hành Niệm rồi một lúc nào đó phải tu Tứ Niệm Xứ
không Thầy?
Trưởng lão: Ờ, Tứ Niệm Xứ đó con. Bởi vì chính
cái Thân Hành Niệm là cái pháp để nó thực hiện tất cả những cái năng lực, năng
lực của Giác Chi. Còn kèm với cái pháp Tứ Niệm Xứ để nó, cái tâm nó không phóng
dật đó, nó thanh thản, an lạc, vô sự đó. Chân lý, cái đó là hộ trì cái chân lý
đó. Cho nên con tu lại Tứ Niệm Xứ con, rồi Thầy sẽ dạy cho con cách thức để mà
biết cách thức mà nhiếp tâm. Con đọc lại trong cái cuốn mà ‘Những lời Phật
Dạy’ tập IV đó, có cái chỗ, cái bài kinh mà đức Phật dạy tu Tứ Niệm
Xứ. Cái chỗ kinh, cái bài kinh mà Đại Không đó con, con đọc kỹ những cái chỗ
đó, đức Phật dạy cho mấy con tu Tứ Niệm Xứ đó con. Đọc kỹ cái đó thì mấy con tu
không sai.
Rồi bắt đầu, bây giờ tới con con, thắm
con. Có điệp phái chưa con?
Phật tử Thắm: Chưa ạ!
Trưởng lão: Chưa hả con! Để rồi Thầy sẽ gởi
điệp phái. Hay là nằm ở trong kia gộp chung không biết? Để rồi Thầy kiểm lại
con, có rồi Thầy sẽ đưa con. Để Thầy kiểm tra lại cho con. Rồi buổi chiều Thầy
dán bìa xong là Thầy gửi cho con. Con là Vũ Thị Thắm phải không con?
Tu sinh Thắm: Dạ, con là Vũ Thị Thắm.
Trưởng lão: Cũng con hả con?
Tu sinh 4: Con họ Phạm ạ.
(20:02) Trưởng lão: Phạm
hả con? Còn này Vũ Thị Thắm, thành phố Nam Định. Cũng… Con biết phải không
con? Vậy thì Thầy sẽ gửi thẳng cho con khỏi cần gửi cái bưu điện, con ha. Còn
cái cô mà Lê Thị Thân đó con, tâm Liên đó, à đây Thầy có cái bức thơ gửi cho
con. Và đồng thời thì con có xin Thầy sách là ‘Người Chiến Thắng’ và
cái bộ sách ‘Những lời Phật Dạy’, để rồi Thầy sẽ cho thêm những cái
sách gì nữa cho mấy con. Cái ‘Những lời Phật Dạy’ nó còn cái tập
bốn nữa con, mà Thầy làm chưa có xong. Coi như là Thầy đã làm xong, nhưng mà
cái in ra, phô tô ra để làm thành cuốn sách thì chưa. Rồi Thầy sẽ gửi cho mấy
con.
Tu sinh 5: (… )
Trưởng lão: À, bây giờ con muốn xin sách gì
đó, con ghi trong một cái tờ giấy con. Tên sách đó, rồi con sẽ đưa Thầy. Thầy
sẽ coi con cần cái bộ sách nào, văn Hoá Truyền Thống tập I, tập II, hay hoặc là
cái sách gì đó, con ghi cho Thầy ha.
Phật tử 5: Dạ.
Trưởng lão: Chiều rồi con, lát nữa trưa, rồi
con đưa cho Thầy cũng được, không sao đâu.
Phật tử 5: Dạ.
Trưởng lão: Rồi bắt đầu đưa Thầy rồi đó, thì
Thầy coi như là Thầy coi theo đó Thầy mới sắp xếp Thầy mới gửi cho con.
Phật tử 5: Dạ.
Trưởng lão: Cần cái bộ nào Thầy có Thầy đưa
cho con.
Phật tử 5: Dạ.
Trưởng lão: Ừ, có những cái…
Phật tử 5: (… )
Trưởng lão: Hai cái phải rồi con. Thầy làm
rồi, Thầy gộp chung vô lại đây.
Cô Đoàn Thị Sửu con, có ai không con?
Phật tử Đoàn Thị Sửu: Có.
Trưởng lão: Rồi Lê Thị Thường có đây không
con? Vậy là hai cái này có đủ rồi con.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét