182- CHƠN LÝ ĐƯỢC HỘ TRÌ VÀ HỘ TRÌ CHƠN LÝ.
(00:01) Sư Pháp Ngộ: Thưa Thầy, hôm nay con tu con thấy
nó có cái sự vui hỉ, hỉ, nó có vui vui trong người và hôn trầm, thùy miên và
tỉnh thức cao hơn. Và con cứ tác ý rồi đi kinh hành, rồi hướng tâm mình thanh
thản, an lạc, vô sự khi ngồi, khi đi. Con thấy có sự tiến bộ hơn rất nhiều và
nằm cũng thấy tỉnh thức. Cho nên cái sự tu con thấy, con nhận được cái thanh
thản, an lạc rõ rệt hơn cái hôm qua.
(00:47) Trưởng lão: Con
tập trung tiến tới, con tập đều đều nhất là mình chuẩn bị cảnh giác về cái hôn
trầm, thùy miên con. Cảnh giác nó! Bởi vì tu Tứ Niệm Xứ thì nó giữ cái tâm
thanh thản nhưng mà rất sợ, rất là sợ cái hôn trầm thùy miên, nó có thể đánh
gục. Cho nên mình cảnh giác nó bằng cách là mình đi kinh hành. Nếu mà ngồi nghỉ
một chút thì mình cảnh giác nó, để không mình không cảnh giác nó sẽ đánh vô
liền, thành ra nó mất cái thanh thản, an lạc, vô sự đi.
Cho nên cái tâm thanh thản, an lạc vô sự
nó là cái chơn lý. Chơn lý cái chỗ đó không có tham, sân, si. Mà cái chơn lý đó
được hộ trì, được hộ trì cái chơn lý đó. Tức là mình phải hộ trì cái trạng thái
đó. Cho nên gọi là chơn lý được hộ trì.
Còn mình tu tập mình hộ trì, cho nên câu
ở trong kinh Đức Phật dạy đó, thì Đức Phật nói rằng chơn lý được hộ trì hay là
hộ trì chơn lý. Nghĩa là cái chơn lý đó được hộ trì bằng cái phương pháp. Nếu
mình hộ trì chơn lý thì tức là mình lấy pháp mình bảo vệ cái đó đừng có để cho
nó. Cho nên tuy rằng hai cái danh từ nó nói thì nghe cái nghĩa nó đồng nhau,
nhưng mà nó có cái nghĩa khác nhau trong đó.
Chơn lý được hộ trì là tức là mình phải
ngộ được cái chơn lý. Còn hộ trì chơn lý, tức là mình dùng cái pháp để bảo vệ
cái chơn lý đừng có làm cho nó mất.
(02:08) Thì các con thấy khi mà chơn lý
được hộ trì là phải nắm vững cái, mình đã nhìn thấy được cái trạng thái như con
vừa rồi đó, bây giờ con đã nhận thấy được trạng thái thanh thản, an lạc vô sự.
Thì mình đã nhận ra được nó rồi, thì tức là mình đã ngộ ra được nó, giác ngộ ra
nó, nhận thấy được rồi. Thì bắt đầu bây giờ đó, mình mới chơn lý được hộ trì,
bởi vì mình nhận ra cái chơn lý.
Còn cái kia mình dùng cái pháp. Rồi bây
giờ dùng cái pháp để hộ trì nó, thì cái pháp phải ôm rất chặt. Cái pháp ôm rất
chặt. Thí dụ cái pháp Tác ý là cảnh giác, trước khi mình biết rằng mình sẽ sắp
bị hôn trầm, thùy miên là mình phải đi kinh hành trước, đừng để cho nó mất.
Cho nên vì vậy mà hai câu nói, một cái
câu, phải nhìn thấy được cái chơn lý, thì cái chơn lý đó được hộ trì bằng cái
pháp. Nhưng mà cái pháp mà để hộ trì chơn lý thì cái pháp phải tu tập. Cảnh
giác, cẩn thận, kỹ lưỡng, từng chút, từng chút thì nó mới bảo vệ được cái chơn
lý của mình, chứ không khéo nó sẽ bị mất. Mà nó bảo vệ được thì mình sẽ chứng
đạt được chơn lý. Bảo vệ được cái chơn lý thì sẽ chứng đạt chơn lý. Chứng đạt
có nghĩa là mình sống trong cái trạng thái đó luôn liên tục, nó không có bị
mất. Phải không, con nhớ không?
Cho nên vì vậy hiện giờ, mấy con tu Tứ
Niệm Xứ là mấy con đang hộ trì chơn lý, đang bảo vệ chơn lý. Cái chơn lý là cái
lý thật, cái lý giải thoát. Chớ không phải là gì hết! Mấy con nhận ra được cái
chỗ đó không? Khi mà nhận ra được thì các con nỗ lực, các con bảo vệ nó, thì
chỉ có duy nhất có pháp Tứ Niệm Xứ. Cho nên nó là Chánh pháp, nó làm cho chúng
ta được giải thoát hoàn toàn. Cho nên phải ráng con! Bây giờ nó có tiến bộ rồi,
nó có sanh hỉ rồi, tức là có cái niềm vui ở trong cái pháp, mình ôm pháp, mình
bảo vệ, hỗ trợ nó, thì cố gắng tiếp tục.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét