173- MỤC ĐÍCH LÀ LÀM CHỦ THÂN TÂM
(30:18) Trưởng
lão: Các con thấy tu theo Phật là phải vậy đó, phải cái lệnh của mình
như vậy, mình muốn là nó phải vậy. Dục Như Ý Túc mà, muốn sao nó phải làm vậy,
chớ mà nó làm khác là không được. Mình muốn mà nó làm cái kiểu của nó thì nhất
định là tao phải tu thôi, tu chừng nào mà tao bảo nghe thì được. Còn không nghe
thì tu nữa, tu hoài, làm sao mình sai cái thân và cái tâm mình cho nó được, tức
là mình làm chủ nó đó. Cái mục đích của đạo Phật là như vậy, chứ không phải là
mình rèn luyện thần thông hay hoặc là làm cho mình có, biết chuyện quá khứ, vị
lai hay hoặc là phóng hào quang đồ, nó không có quan trọng cái đó.
Cái vấn đề này nó quan
trọng, làm chủ được cái thân tâm của mình là quan trọng. Tôi làm chủ tôi biết,
tôi bảo nó sao nó nghe vậy. Bảo thức suốt đêm là nó thức suốt đêm, tỉnh bơ suốt
đêm, Mà bảo ngủ là ngủ. Còn cho ăn là cho ăn, mà không cho ăn là không có kêu
đói.
Còn mình, mình yếu,
không cho ăn thì bữa mà không ăn thì đói, thì như vậy nó chưa có nghe mình. Làm
sao mà mình bảo: "Tao bữa nay tao cho mày bảy ngày không có ăn uống
mà phải sung mãn, phải an lạc. Chứ còn không có được mà đói, không có được mệt,
không được chóng mặt." Nói vậy rồi, cái bảy ngày không ăn uống gì
mà nó sung mãn, tức là Tứ Niệm Xứ đó.
Các con nghe
nói: “Bảy ngày, bảy tháng, bảy năm.” Người ta có thể kéo dài
cái thời gian mà ở trong Tứ Niệm Xứ như vậy, tức là cái trạng thái bất động. Mà
nếu nó động, nó đói là nó động, nó mệt thì nó động rồi, còn gì gọi là bất động,
cái định bất động đó. Cho nên nó, trong cái Bất Động Tâm Định đó, là nó không
có ba cái tướng, gọi là Vô Tướng Tâm Định. Vô Tướng Tâm Định thì nó không có tướng
dục lậu, hữu lậu, vô minh lậu. Nó có dục lậu thì trong đó không được, mà hữu lậu
cũng không được, mà vô minh lậu cũng không được ở trong này. Cho nên nó, ba cái
tướng lậu này không có, mới gọi là Bất Động Tâm Định hay là Vô Tướng Tâm Định.
(32:00) Cho nên
thường thường đức Phật hay nhắc cái mục đích này lắm và cái mục đích đó là
chính cái đạo, cái chân lý của đạo Phật. Mình đạt được cái đó thôi là mình
xong. Vì vậy hôm nay mình có những cái phương pháp để đối trị những chướng ngại
pháp, để đem lại cái sự bất động đó, chứ không có gì hết! Tu vậy thôi chứ không
có gì hết. Tu gần chết, tu ghê lắm.
Tu sinh Pháp Ngộ: Vì
vậy mà, bạch Thầy! Vì mình, theo con nghĩ nếu mà mình mà quyết chí tu, mà làm một
phát là coi như là lịch sử đó, làm cái rẹt lịch sử, thì nó rất là có kết quả và
đạt đến cái mục đích của mình hướng đến. Còn mà mình chưa có nhọc nhằn thì mình
phải nhọc nhằn với nó. Nếu chẳng hạn mình tu nhọc nhằn với nó, rồi mình tu rồi
ít tháng mình lại nghỉ, rồi mình lại tu tiếp, là mình nhọc nhằn với nó thì nó lại
nhọc nhằn với mình. Mình lại khổ sở, khổ sở kéo dài có thể đôi ba năm, bốn, năm
năm mà cũng không kết quả. Còn nếu mà quyết chí tu một cái rẹt, sống chết với
nó, làm cái rẹt với nó. Thì theo con nghĩ thì nếu mình biết được pháp, có người
hướng dẫn, thì cũng không có khó khăn.
Trưởng lão: Không
có khó đâu.
Tu sinh Pháp Ngộ: Dạ!
Nhưng mà do mình không có nỗ lực quyết chí, cho nên mình phải kéo dài đến năm
này đến năm kia, nó hành mình khổ sở. Cái tham, sân, si nó hành.
Trưởng lão: Hành
chứ!
Tu sinh Pháp Ngộ: Dạ!
Nó hành, mỗi lần mình vô mình ngồi hít vô, thở ra, nó làm nhức mỏi rồi hắn lười
biếng, rồi mình thấy mình cũng khổ sở, bạch Thầy.
Trưởng lão: Khổ
chứ.
Tu sinh Pháp Ngộ: Dạ
khổ, mà cứ kéo hoài cái nhọc nhằn này nhiều năm.
Trưởng lão: Tu
hoài! Tu suốt đời của mình. Nó nhọc nhằn hoài.
Tu sinh Pháp Ngộ: Lại
càng khổ.
Trưởng lão: Càng
khổ chứ sao.
Tu sinh Pháp Ngộ: Cho
nên có người tu bảy, tám năm rồi bốn, năm năm, rồi năm, mười năm mà vẫn cũng
không được, là do cái chỗ là mình còn, còn tham cái lạc thú này.
Trưởng lão: Ừm,
đúng như vậy đó.
Tu sinh Pháp Ngộ: Còn
dính mắc một chút xíu nào đó. Thì con quán xét con thấy là như vậy. Nhưng mà
đôi lúc, mà…
Trưởng lão: Không!
Nghĩ đúng đó con, con nghĩ đúng đó con, bởi vì vô tu là đi tới, chứ không có
lui. Chừng nào xong rồi thì thôi, còn chưa xong đừng có lui, lui ra, trời ơi!
Biết chừng nào cho rồi? Rồi nó, mà mỗi lần tu thì nó vất vả, chứ đâu phải nó
không vất vả. Tu cứ nhắm đi tới thôi. Thì tới chừng đó, chừng xong là thôi. Biết
pháp, nắm pháp vững đồ đàng hoàng rồi, chọn lấy cái thời điểm mà tu. Thì bắt đầu
từ đó đi cho tới cuối cùng thôi, chứ đừng có lui trở lại, đừng có ra. Hoàn toàn
sống độc cư 100 phần trăm, luôn liên tục tu tập.
(34:19) Hễ nó ló
mặt nào ra thì dập xuống, ló mặt nào xuống thì mấy con dập mặt nấy hết, không
có được để cho nó ló ra. Trong khi mình biết pháp rồi chứ gì? Nó ló mặt nào ra
thì các con đánh dập xuống hết! Mà trong khi đó đi tới hoài, đừng có tu chừng
tháng, hai tháng, ba tháng cái đi ra chút, rồi trở vô. Hay hoặc là giải quyết vấn
đề gì rồi trở vô, trời ơi! Thầy nói, không biết bao giờ tu cho rồi.
Còn cứ đánh hoài, đánh
cho tới chừng nào mình làm xong hết thì thôi rồi, cái thời gian nó ngắn con.
Nghĩa là con nghĩ như vậy là nghĩ rất đúng đó. Không có ai mà, Thầy nói thật sự,
cái người tu người ta muốn giải thoát mà cứ mình tu, mà cứ cầm chừng như vậy
làm sao mà giải thoát được?
Cho nên vào tu là tu
riết tới hoài, nhất định là giữ gìn giới hạnh nghiêm chỉnh, độc cư trọn vẹn, ăn
ngủ không phi thời. Tất cả mọi cái này giữ cho trọn vẹn. Rồi mình sống một mình
đó, mà cứ cái mặt của nó nào ló lên cái nào là mình dập cái nấy hết, thử coi
mình thành công không? Mà mau nữa chứ đừng nói!
Tu sinh Pháp Ngộ: Rất
mau!
Trưởng lão: Rất
mau đó! Chứ không có lâu đâu. Cho nên không tu thôi, mà hễ tu quyết định, một
là chết, hai là chứng đạo, có vậy thôi đi tới, thấy không? Không có đầu hàng!
Như vậy thì mấy con mới tu mau. Chứ còn mấy con, nay thì còn chuyện này, mai
còn chuyện khác để giải quyết. Thầy nói giải quyết hoài thì coi như nó cực nhọc
cho mấy con hoài, tu hoài mà nó không tới, suốt cả đời cũng không tới. Nó không
có đủ cái lực, tu hoài nó không tới.
Tu sinh Pháp Ngộ: Bạch
Thầy! Con thấy là như vậy đó, có mấy lần mà con vào gặp Thầy đó, ở ngoài thì nó
động, rất khó được cái sự yên lặng, khi vào trong Thầy chừng một vài ngày là nó
yên lặng liền. Nhưng mà rồi lại phải đi, cho nên bắt buộc phải đi, mà đi ra
mình tưởng là giải quyết chứ nó đẻ ra cái khác.
(36:03) Trưởng
lão: Có cái khác nữa.
Tu sinh Pháp Ngộ: Nó
lại phát sinh cái duyên khác ra, và nhiều duyên tiếp tục nữa, mình phải giải
quyết. Mà mỗi lần vô là khó khăn, mà vô được thì ở vài bữa đi thì điều đó rất
là uổng. Có những lúc con vào, con không muốn bước đi ra. Nhưng mà công việc,
những cái sự việc còn mà không giải quyết thì cũng không ra được. Có hôm Tết vừa
rồi đó, hôm mùng sáu Tết, mùng năm gì đó, con vào Thầy, chỉ ngày thứ nhất, ngày
thứ hai là bắt đầu nó trở lại cái thanh thản an lạc, bình thường trở lại trong
những ngày con ở đây thì rất là tốt, đi ra ngoài để tìm cái thanh thản rất là
khó. Cho nên mình, mình biết được cái hương vị đó, cái sự tu tập đó rồi, mà
mình đi ra lại uổng quá. Mà ba, bốn bữa tự nhiên con lại phải đi ra, cho nên rất
là tiếc trong lúc mình đang đi ra. Nhưng mà phải giải quyết chứ còn không, bỏ
không được, cho nên nhọc nhằn ra vào.
Mà vừa rồi đợt vừa rồi,
cách đây một tháng cũng vậy, con vào con tu, nó hôn trầm đến rồi con ngồi con
chiến đấu với nó con thấy mệt, chiến đấu vài ba bữa mà chạy ra thì thôi mệt lắm.
Đợt đây vô con thấy là chiến đấu ảnh là thấy mệt, nhưng mà lúc đó mình có quyết
chí rồi, cho nên mình phải đánh ảnh là tan, vô đây dù cách nào con phải đánh
cho tan. Còn nếu không đánh tan thì mình nhọc nhằn với nó thì mình mệt, khổ sở.
Trưởng lão: Đúng
vậy, qua cái kinh nghiệm tu đúng vậy.
Tu sinh Pháp Ngộ: Thầy
có dạy cái câu gì đó, "Khi mà mình đứng lại đó thì nó chìm xuống, mà tiến
tới thì trôi dạt, chỉ có vượt qua thôi." Mà khi quyết định tu một
tháng, thì phải vượt qua. Mà mình quyết định tu ba, sáu tháng phải vượt qua tất
cả, thì lúc đó mình mới thấy được cái hương vị của nó.
5- QUÁN NIỆM CHẾT
(37:39) Trưởng
lão: Đúng vậy!
Tu sinh Pháp Ngộ: Nhưng
mà cái sự giải thoát đó thì theo con nghĩ nếu mà mình quyết chí đó, thì thời
gian rất là ngắn thôi. Nhưng mà con người nó không phải có cái nghị lực, cái
nghị lực mình kém quá. Chẳng hạn như bây giờ, như con tu tập độc cư thì ra
ngoài độc cư thì con cố gắng tu. Nhưng mà cứ vài ba bữa thì cũng muốn lên tìm
Thầy. Nếu mà không lên tìm Thầy thì nó thiếu xì ke, về thì tu kém hơn, mà gặp
Thầy, nghe Thầy nói thôi mà nó giống như là có tiêm thuốc trong đó đó.
Cho nên con thấy nó có
cái nghị lực ở nơi Thầy là đó. Nó làm cho mình cái nghị lực, nhưng mình làm
chưa xong thì thật là xấu hổ, rất là xấu hổ, bên cạnh thì có một người đã làm
được, mà tâm mình thật sự nó rất là yếu đuối, nó không có đủ nghị lực để mình
vượt qua những cái chướng ngại pháp. Tuy rằng biết pháp, tuy rằng biết cái sự
tu tập, có sự hướng dẫn của Thầy, nhưng mà mình thật sự quá kém nghị lực. Nếu
mà có một cái sự nghị lực dũng mãnh thì con thấy nó không có khó khăn, nhưng mà
sao, mình chắc mình nghị lực chưa đủ hay sao đó?
(38:52) Trưởng
lão: Nghị lực chưa đủ! Thì sự thật ra thì trước khi mình nhắm vào đó.
Bởi vì đức Phật nói, nói như thế này nè, khi mà mình thấy mình không có đủ nghị
lực, thì mình hãy quán, quán chết, quán cái niệm chết: “Bây giờ sống,
lát nữa chết sao? Bữa nay sống, ngày mai chết sao? Phải nỗ lực chết bỏ, nhất định
là phải làm cho được, chứ còn không được chết mất rồi lấy gì nữa tu!?” Thành
ra quán cái niệm chết, nó hoảng, nó sợ, nó ráng tu, thì cái nghị lực nó mới
tăng lên.
Chứ còn không khéo,
không có thấy mà cái mình sắp sửa mình chết rồi, thì mình không có ráng đâu.
Mình thấy mình còn sống dai, còn lâu thôi từ từ, thì cái nghị lực nó không có.
Cho nên cái niệm chết đó, ở trong kinh Tăng Chi đức Phật dạy mình quán niệm chết
đó, cái mục đích để thúc đẩy cho mình cái nghị lực để vượt qua cái khó, chứ
không phải là quán niệm chết để rồi mình không sợ chết, không phải vậy! Quán niệm
chết có nghĩa là thúc đẩy cho mình nỗ lực, mình chiến đấu với giặc sinh tử của
mình.
Cũng như bây giờ hôn
trầm, thùy miên: "Mày chết, lát nữa mày sắp chết rồi, bây giờ mày ở
đây mày còn ngủ hả?" Thì cái nghị lực nó tăng lên. Con nhớ cái
chuyện đó không?
Thật sự thật ra, thầy
Chơn Thành nhờ Thầy nhắc nhở. Cho nên vì vậy mà mỗi lần ông gục tới, gục lui,
ông nói: "Mày sắp sửa gần chết rồi mà mày, bây giờ cái tuổi mày sắp sửa
chết rồi mày còn ở đây mày gục, nếu mai mốt mày chết mày lấy gì mày gục?" Nhắc
như vậy chứ mà nó tăng cường, nó tỉnh lại liền đó con, chứ không phải đâu! Nó
hay lắm à, con chưa có quán, quán tử đó kêu là quán chết đó.
Đức Phật dạy mình có
nhiều bài pháp rất là hay lắm, chứ không phải! Để sách tấn cho mình, cái năng lực
của mình. Cũng như mấy con gặp Thầy, mấy con về tu ham lắm, nhưng mà bữa, hai bữa
cái nó xuống. Bởi vì cái giặc sanh tử đó, tham, sân, si nó đánh mấy con, thành
ra mấy con, nó đánh uể oải, mỏi mệt, thành ra nó xuống dốc. Nó đánh quá mà,
đánh rát quá, giặc nó đánh rát quá mà, chịu sao nổi? Trời ơi! Gì mà nó gục tới,
gục lui, mà nó uể oải, nó lười biếng, nó cách gì đó, đâu phải dễ.
Cho nên vì vậy mà cái
tinh thần nó sụp xuống, bị giặc đánh mạnh quá, thành ra tinh thần sụp xuống.
Nhưng mà khi được Thầy sách tấn, Thầy khích lệ lên, cái bắt đầu tinh thần nó mạnh
lên. Bắt đầu coi như tinh thần nó mạnh lên, bắt đầu về chiến đấu.
Tu sinh Pháp Ngộ: Cũng
như là có quân tiếp viện!
(41:02) Trưởng
lão: Bởi vậy Thầy thấy mấy con ở xa Thầy, Thầy biết là cái nghị lực của
mấy con nó kém lắm, nó không có đủ để mà chiến đấu thắng với cái giặc sinh tử
này đâu. Ở gần Thầy đó, mà nếu mà được Thầy hà hơi một chút là mấy con về mạnh
chút, tăng lên mà đánh, cứ như vậy mãi quyết định là thành công. Các con biết
không?
Bây giờ, mấy con còn
có Thầy. Còn hồi mà Thầy có một mình, mình phải tự sách tấn mình trên cái bước
đường là mình phải nhớ cái điều này, nhớ cái điều kia: "Mình thấy lỡ đi
tu rồi. Bây giờ đi ra đời không có được đâu. Mày ra đời mày xấu hổ lắm, không
còn có gì nữa hết. Mặc chiếc áo này, cạo tóc từ tám tuổi tới bây giờ, mà mày ra
thì nó nhục nhã lắm, phải làm cho được. Còn làm không được, mày làm theo kiểu mấy
ông thầy kia thì không có xứng đáng là một ông thầy tu.” Mình
nhắc nhở mình như vậy rồi thì mình phải ráng chứ, có ai mà giúp mình được đâu.
Mình ráng mình chiến đấu, mình tu.
Các con biết không? Thầy
sống chín, mười năm nỗ lực tu, liên tục như vậy đó, coi như là con đại tượng mà
đi tới, không lui trở lại đó. Thì thật sự ra con, cái ý con rất đúng đó con. Nó
không phải khó đâu con, nhưng mà phải liên tục. Chứ không phải tu, mà tu một nắng,
hai sương, bữa nay tu tháng, hai tháng, ba tháng, rồi cái ra đi vòng chơi, rồi
cái về vô tu nữa. Kiểu nhập thất đó thì thôi, kiểu đó không có được. Tu cho tới
nơi tới chốn rồi thôi, thì mới xong.
(42:20) Cho nên
không quyết thôi, quyết là mấy con trói chân mình cho chặt, sống vô tu thì thời
gian nó không có lâu. Bởi vì hằng ngày mình chiến đấu nó hoài mà, lúc nào mình
cũng chiến đấu nó hoài. Thì nó đánh mình, những cái cú đánh mình để cho nó lôi
mình đi ra nữa, chứ không phải là nó để đâu. Chuyện này rồi chuyện kia nữa. Nó
đủ thứ, nó nói chuyện gia đình hay hoặc là cái chuyện gì ở đâu, chuyện chùa gì
đâu nó cũng đem lôi ra nó rủ, nó dụ mình đặng cho mình đi.
Con biết không? Thì bắt
đầu bây giờ mình là người quyết tâm để giải thoát rồi, thì chặt hết tất cả những
cái sợi dây mơ rễ má này, hoàn toàn dứt hết, không có được đi, thì như vậy mới
được. Chứ còn mấy con mà cứ để ba cái dây này nó lôi qua, lôi lại ít bữa… Nhất
là mình sống một mình cô đơn đó, kêu là độc cư đó, nó lôi dữ lắm. Thầy biết nó
lôi dữ lắm, chứ không phải dễ.
Tu sinh Pháp Ngộ: Bạch
Thầy! Lý do gì cũng chánh đáng hết Thầy, nhưng mà ra thì chẳng được cái gì.
(43:14) Trưởng
lão: Chẳng được cái gì! Nó luận cái gì cũng hay, cũng chánh đáng hết.
Nó dụ đó, chứ không có gì. Nhưng mà đi ra rồi thì chẳng ra gì hết, mà nó còn
gieo duyên cái khác nữa. Có những cái duyên khác nữa, nó lôi mình ra nữa, nó đủ
thứ hết.
Tu sinh Pháp Ngộ: Nó
đẻ ra.
Trưởng lão: Nó
đẻ ra, nó đủ thứ cái chuyện. Cũng như, cũng như mấy con thấy trong cái vấn đề
tu tập của mình, khi mình không bước ra thôi mà mình bước ra cái. Mình tính giải
quyết cái này thôi, chứ mình không có ngờ, cái pháp nó sanh ra, đi ra đụng cái
nó có cái chuyện khác rồi. Nó có chuyện khác rồi, mà chuyện khác rồi cái nó làm
cho mình dính mắc nữa chứ, rồi bỏ không được. Rốt cuộc rồi cái tu của mình
không ra gì, nó không tới đâu, nó rất khó.
6- LÀM TRỤ TRÌ
(43:57) Tu
sinh Pháp Ngộ: Kính bạch Thầy! Các dục nó rất là tinh vi, vi tế và nó
giết mình, cũng giống như Thầy nói về cái người làm trụ trì cảnh giác đó, cảnh giác
trong những cái sự lợi nhuận, những cái sự mà người ta cung phụng mình đó. Thì
trong cái bài này, con thấy Thầy nói trong cái kinh của Phật, thật ra là về trụ
trì Thầy nói ít quá, nếu mà nhiều chút nữa để cho nó rõ, cho nên các dục…
Trưởng lão: Các
dục đó, cái đó là các dục ở trong chùa đó con, nó lôi mấy ông thầy chạy sểnh lểnh
với nó thôi, không có buông ra được đâu! Mà cái bài kinh đức Phật hay thiệt. Thầy
nói thật, ông Phật ông sống trầm lặng độc cư vậy, các dục lôi không được. Đệ tử
cũng bắt chước ông, bắt đầu đó có Phật tử, có mọi người đến cúng dường cung
kính, cái bắt đầu nó lôi đệ tử ông, tội nghiệp cho đệ tử ông quá.
Không! Cái bài kinh
hay con. Đó, khi mà làm trụ trì coi chừng nó dính mắc vậy đó. Thành ra đệ tử của
đức Phật nó dính vậy hết, trừ ra có đức Phật. Người ta đến người ta cung kính,
người ta tôn trọng đức Phật như vậy, mà đức Phật vẫn giữ không có để cho nó trở
về cái đời sống lợi dưỡng đó. Ở trong đó, đó mấy con thấy cái bài kinh hay lắm,
chứ không phải? Thầy lôi ra để Thầy chỉ cho mấy ông trụ trì. Con thì con muốn
nói cho nhiều nữa, đúng là nói nhiều nữa thì cũng có, chứ không phải không,
nhưng mà đụng chạm mấy ông đó dữ quá.
Tu sinh Pháp Ngộ: Con
thấy con gặp được Thầy là nhờ cái duyên mà cũng không vì làm trụ trì đấy. Chứ nếu
mà cách đây gần mười mấy năm, mà người ta có cho chùa cho con giữ rồi đó, hai
ba nơi đó, mà con mà không bị vướng với huynh đệ mà con bỏ chùa con đi, thì chắc
có lẽ làm con cũng làm trụ trì rồi. Mà làm trụ trì rồi khó rứt được cái nạn
này, ngoài đời thì nó rứt, nó trói buộc theo kiểu đời. Mà trong chùa, huynh đệ
với Phật tử thì nó trói buộc theo kiểu nghi lễ ở đó; nó trói buộc với xã hội nữa;
với đất nước nữa. Đất nước thì luôn luôn sợ chiến tranh, luôn luôn là phòng hộ,
thì bắt buộc những người thay mặt tôn giáo thì phải làm theo những vấn đề của
Nhà nước. Nhưng mà có những lúc thì nó không đúng với cái sự giải thoát. Giải
thoát là phải dứt bỏ hết, đời và đạo, giải thoát dứt bỏ hết, chỉ còn có ôm ba
y, một bình bát mình tu thôi, mà vướng bận như thế thì…(46:34)
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét