172- ĐỐI TRỊ HÔN TRẦM, LOẠN TƯỞNG
(18:44) Tu
sinh Pháp Ngộ: Nam mô bổn sư Thích Ca Mâu Ni Phật. Kính bạch Thầy. Mấy
ngày nay con tu tập. Về vấn đề hôn trầm thì chiến đấu đến cùng. Con theo dõi tu
lúc ngồi thì có hôm thì ngồi tỉnh nhưng nó… Mình thấy mình ngồi đàng hoàng mà
tỉnh thức đàng hoàng, nhưng mà cái thân mình nó bất động, nó im ru à. Con quán
xét lại thì giống như triệu chứng của sự hôn trầm.
Nhưng mà mình vẫn biết
mình đang ngồi, thở ra, thở vào bình thường đàng hoàng. Nhưng mà cái thân mình
thì nó giống như nó ngủ, còn tâm thì thức. Tâm thì nó tỉnh, vẫn biết hơi thở.
Nhưng mà kiểm tra lại thật kỹ thì mình biết là một trong những cái hôn trầm.
Thì hôm qua con quyết tâm kiểm tra. Coi như là cứ năm phút là kiểm tra, năm
phút tu hơi thở. Con tu “Quán tâm định tỉnh…” Thầy dạy trong
ba đề mục. Thì con …Cái đề mục “Quán tâm định tỉnh” thì con
có tu cũng nhiều lần, nhưng mà nó chưa có đạt kết quả hơn hai cái đề mục kia,
con nhắm vào “Quán tâm định tỉnh” con tu.
Thì năm phút tu xong rồi
lại mở ra thư giãn, thì khi mà hít vào trong năm phút, thì năm phút đầu thì tốt,
nhưng mà qua năm phút thứ hai thư giãn xong, thì thứ hai tiếp tục là nó lại khi
hít vào “Quán tâm định tỉnh” nó lại hôn trầm, bạch Thầy! Khi hít
vào mình nín thở để mình tác ý đó: "Quán tâm định tỉnh, tôi biết
tôi hít vô, quán tâm định tỉnh, tôi biết tôi thở ra." Là nó đến, hướng
cái câu đó là hắn đến. Bạch Thầy! Hắn đến mà con phải ngồi con, bây giờ bình
thường là ta đi, nhưng bây giờ ta không đi ta coi mày như thế nào, năm phút tu
và năm phút thư giãn, năm phút tu và năm phút thư giãn, đến qua phút thứ mười
là không chịu nổi với nó. Nó đâu có, nó mạnh lắm.
(20:47) Trưởng
lão: Nó vô nó giành.
Tu sinh Pháp Ngộ: Nó
vô nó giành hết, nó giành, bây giờ mở mắt thao láo nhìn coi thử như thế nào.
Xong bắt đầu con phải quyết định là hít vô, thở ra hướng tâm, hướng thân tâm,
hướng tâm: "Quán tâm định tỉnh" Nó cũng không chịu, phải
đổi cái cái đề mục khác: "Tâm phải sáng suốt như ban ngày!"
Hướng bằng trong tâm nó cũng không nghe lời, con nói bây giờ không nghe lời thì
ta hướng bằng miệng luôn, hướng bằng miệng, hướng to lên.
Con dùng tất cả các
câu pháp hướng, chẳng hạn như: "Quán tâm định tỉnh" hoặc
là: "Ngủ này là thứ si mê, mê muội, hãy đi đi! Cơn mê,
say say hãy đi đi!" Con hướng ra lời luôn mà nó cũng còn lừ đừ, lừ đừ.
Nó cũng bớt nhưng nó vẫn còn đứng đó, nói thôi bây giờ ta phải đổi động tác, đứng
lên. Đứng lên bắt đầu cái: "Dở chân xuống! Dở! Đạp! Dở! Đạp!"
Tại chỗ luôn: “Dở! Đạp! Dở! Đạp!”
Rồi tập hít thở, hít
vô thì lại không hôn trầm, hít vô thì lại không lười biếng, mà không hôn trầm,
sáng suốt; thở ra thì lại hôn trầm lười biếng cho ra.
Con cứ "Dở!
Đạp! Dở! Đạp!" Cỡ khoảng mười phút thôi, mười phút hay mười lăm
phút gì đó thôi là nó bay mất tiêu rồi.
Rồi con ngồi xuống trở
lại thấy khỏe, tỉnh táo, mà con tập luôn cho đến chỉ nửa tiếng sau, để mà mình
nỗ lực mình tu cái pháp thư giãn, rồi hoặc là Định Niệm Hơi Thở. Nó tấn công dữ,
lúc mà đầu tiên con đi kinh hành, thì con đi Thân Hành Niệm thì nó không làm gì
được đâu. Nhưng mà khoảng 4 giờ 30 rồi, còn khoảng 30 phút tu nữa thôi, mà vẫn
chiến đấu với nó.
Cho nên bởi vậy, thì
cái phương pháp của Thầy dạy đó thì hôm nay Thầy hướng dẫn con tu thì giống như
ngồi chơi xơi nước vậy, ngồi chơi nhiều hơn là tu. Lúc đầu thì mình tu nhiều
hơn là mình chơi, nhưng bây giờ là chơi nhiều hơn là tu. Ngồi chơi xơi nước
nhưng mà cũng khó xơi quá.
(22:53) Trưởng
lão: Khó lắm, ngồi chơi chứ mà khó lắm.
Tu sinh Pháp Ngộ: Nó
chờ mình chơi xơi nước mà nó vô tấn công.
Trưởng lão: Nó
vô nó tấn công.
Tu sinh Pháp Ngộ: Dạ,
coi như cái pháp tu gọi là Thân Hành Niệm… Đợt này thì thư giãn con ngồi rất
nhẹ nhàng, thoải mái, mà rất là hoan hỷ. Khi mà nó không có bị những cái ác
pháp xâm chiếm thì hỷ lạc nó phát sanh, nó rất là tốt. Nhưng mà ác pháp xâm chiếm
thì nó dễ, tại vì ngồi với cái tâm gọi là Định Sáng Suốt, rồi tu thanh thản, an
lạc, vô sự là nó tấn công dữ lắm.
Trưởng lão: Dễ
tấn công! Nó không có cái gì mà ngăn chặn nó hết đâu. Ngồi coi như là mở cửa,
nó dễ vô.
Tu sinh Pháp Ngộ: Nó
dễ vô. Cho nên bởi vậy con thấy cái phương pháp này, hay là đối với cái hôn trầm
là cái đặc biệt, chứ còn cái sự phóng tâm, suy nghĩ về những cái gì đó thì chỉ
tác ý là hắn chạy liền, Bạch Thầy! Nó không có… Như trưa hôm qua đó, con để
khoảng 1 giờ rưỡi là mình dậy, nhưng mà khi đó thì chưa tới 1 giờ là đã dậy rồi,
chưa tới 12 giờ, 12 giờ mấy hắn đã dậy rồi, hắn dậy mà hắn nằm, thức vậy, Bạch
Thầy! Hắn nằm mà con cứ nằm, con nghiên cứu thử thức như thế nào?
Thì nó vẫn thức tỉnh,
tỉnh re, tỉnh queo mà nó chẳng thèm ngủ nữa. Sao mà tối nó ngủ hoặc là sáng nó
ngủ, mà sao giờ nó không chịu ngủ. "Bây giờ tao bảo mi ngủ đi, để mai
ta, tối ta thức ta tu chứ, sao mày nằm tỉnh queo, mày nằm tỉnh queo thì ta tu Định
Sáng Suốt". Cái con nằm cái con để tay lên con nằm thử, thì nằm sao để
ý hơi thở rất rõ ràng, ra vô, ra vô, rất rõ ràng, con nói tu Định Sáng Suốt mà
sao rõ ràng vậy, đừng có để ý hơi thở, mà sao nằm nó lại để ý hơi thở, Bạch Thầy?
(24:28) Trưởng
lão: Nó dễ lắm! Dễ hơn tu hơi thở.
Tu sinh Pháp Ngộ: Dạ!
Không cần tu hơi thở nó cũng vẫn để ý hơi thở. Không biết lý do gì mà con cứ
nghiên cứu hoài nó không ra.
Tu sinh 3: Xin
sư đừng trách đệ, đệ thấy sư chưa phá được hôn trầm, thùy miên đâu.
Tu sinh Pháp Ngộ: Ờ,
là sao? Chưa phá được đâu, cho nên, đương nhiên rồi, thì mình tu thì nó đi ra
đi vào, thì con biết rằng, cũng phải làm lại từ đầu thôi cũng phải phá. Chứ
không đợt trước đó, thì đối với hôn trầm thì cũng nhẹ rồi. Sau này nó nhẹ, hôn
trầm nó vẫn tấn công, tấn công, nhưng mà con thấy đợt này tu vẫn nhẹ nhàng hơn,
hơn vừa rồi con tới. Đợt năm ngoái con tới thì nó có nhiều cái, cái nỗ lực hơn,
và nó nhiều cái chướng pháp hơn, chứ bây giờ tu nó rất là nhẹ nhàng, dù nó đến
nhưng mà con có cái chiến thuật để đánh nó. Với gọi là có kinh nghiệm, cho nên
nó cũng không đến nỗi chi. Cho nên thì con bạch Thầy là cái sự tu tập là nó như
vậy đó. Nó đòi hỏi rất là nỗ lực nhiều, dù rằng đi ra, nhưng mà khi vào đó,
quán trở lại cỡ khoảng gần một tuần nay con tu thì con thấy nó không cực như
năm ngoái. Năm ngoái nó rất là cực khổ, vừa chiến thắng nội tâm, mà vừa các cái
pháp không có rành lắm! Thành cái này trật cái kia, chứ bây giờ…
(25:52) Trưởng
lão: Bây giờ nó rành rồi.
Tu sinh Pháp Ngộ: Dạ!
Nó rành. Khi nó bị pháp nào thì mình biết cái pháp đó mình đánh liền. Với lại
những cái phiền não, tuy rằng đi ra ngoài có nhiều phiền não, nhiều cái chướng
pháp, nhưng mà khi vào tu lại nó cũng không có, cái tâm vẫn trống rỗng, bạch Thầy,
cho nên nó gia nhập liền. Nó không phải như ngày xưa nữa, phải vô, phải gọt lại
sạch sẽ từ đầu, khó khăn. Bây giờ vô cỡ vài ngày là nó sẽ hòa nhập trở lại và
nó thuần trở lại, và nó có cái cách đánh nó dễ dàng.
Trưởng lão: Do
cái chiến thuật, chiến lược mình biết cách. Trong khi mà con ngồi tu mà về hơi
thở, "Quán tâm định tỉnh" đó, mà tác ý mà nó không định tỉnh,
thì sử dụng như thế này là nó sẽ định tỉnh. Bởi vì nó có cái đề mục mà: "Hít
vô dài, tôi biết tôi hít vô dài. Thở ra dài, tôi biết tôi thở ra dài."
Cái đề mục đó cũng là đề mục phá hôn trầm. Bắt đầu hít chậm, hơi thở chậm chậm
chậm chậm, hít cho chậm, chậm thiệt chậm. Rồi thở ra, cũng ráng thở cho
chậm thiệt chậm. Rồi một hơi thở, hai hơi thở, mà nếu mà thở năm hơi thở thử
coi, nó không có còn buồn ngủ nữa đâu, bị thở chậm quá nó ngủ không được nữa,
nó tỉnh bơ lại hết.
Mình nhắc có
câu: "Quán tâm định tỉnh, tôi biết tôi hít vô. Quán tâm định tỉnh,
tôi biết tôi thở ra." Rồi mình thở bình thường mà mình thấy nó vẫn còn
buồn ngủ. Được rồi: “Tao sẽ cho hơi thở dài là mày chết.” Thì nó chết.
Hít vô chậm chậm là nó chết đó, chứ không có chi, nó tỉnh lại như thường.
Mà hít vô chậm chừng
nào mồ hôi nó ra chừng nấy, làm cho các cái cơ thể của mình, các cơ bắp trong
người của mình bắt đầu tỉnh lại nó không có buồn ngủ. Chứ còn nó buồn ngủ, nó
ngủ cả cái cơ thể của nó chứ không phải, cái cơ thể nó lặng lặng, nó làm như nó
lười biếng cách gì.
Tu sinh Pháp Ngộ: Nghe
Thầy nói thì phải có sức tập trung ở thân, nó phải cao độ nó mới được.
Trưởng lão: Thì
đó! Thì bây giờ mình ngồi mình nhắc: "Quán tâm định tỉnh, tôi biết
tôi hít vô. Quán tâm định tỉnh, tôi biết tôi thở ra." Mình nhắc
nó như vậy đó, mà nó… Mình biết rằng, nếu mà thở nhè nhẹ nó không có nghe đâu,
nói vậy chứ nó chưa nghe. Bởi vì cái đạo lực mình chưa có đâu, nói nó chưa nghe
đâu. “Bây giờ mày không nghe nè, tao thở chậm cho mày biết.” Rồi bắt
đầu hít vô chậm, chậm, chậm, chậm, chậm, tôi ráng tôi hít chậm thiệt chậm, thở
ra chậm một hơi thở. Mà nó chưa có tỉnh thì: “tao làm hơi thở thứ hai,
chưa tỉnh thì tao làm hơi thở thứ ba.” Nó mệt, nó điếng đầu nó. Bắt đầu
mình thở hơi, cái nó thở chậm là nó thiếu oxy, bắt đầu cơ thể nó bắt đầu nó tỉnh,
chứ nó không tỉnh chết nó luôn. Đó là cách thức mình dùng hơi thở phá nó.
(28:09) Cho nên
con thấy cái đề mục, tại sao ông Phật ông dạy mình? Tại mình không biết áp dụng
thôi, ông nói: "Hít vô dài, tôi biết tôi hít vô dài. Thở ra dài,
tôi biết tôi thở ra dài." Để mình tập luyện nó làm gì biết không?
Để khi mà gặp hôn trầm, thùy miên là hít vô dài, thở ra dài là tiêu nó.
Khi mà nó loạn tưởng
cũng vậy nữa, áp dụng vô là nó tiêu nó. Nó không có còn mà tuôn trào ra, chứ
không khéo nó tuôn trào. Cho nên cái sự tập trung cao, đó là cái sự mình hít thở,
hít thở chậm, chậm, chậm, chậm nó mới có cái hơi thở dài, nó mới có hơi thở ngắn,
rồi nó có hơi thở bình thường, ba cái đề mục đầu tiên.
Tu sinh Pháp Ngộ: Thầy
nói đó, hôm bữa đó con lên Đà Lạt, là con có thấy cái quyển tập hai của Thầy
đó. Thầy có viết đó, con có tập thử mấy tháng thấy nó được, con lên Đà Lạt con
tập thử.
Trưởng lão: Cho
nên nói phá mình có nhiều cách phá hôn trầm lắm. Bởi vì nói chung cái hôn trầm
khó, nó không phải dễ. Cho nên mình đi Chánh Niệm Tĩnh Giác, mình đi kinh hành,
hai mươi bước mình ngồi xuống, hoặc mình đi pháp Thân Hành Niệm, nó đều là giúp
cho mình tỉnh hết. Nhưng mà mình muốn ngồi tại chỗ mà tỉnh, mà bây giờ mình tác
ý thấy nó tỉnh được. Một lần, hai lần mình tác ý to tiếng cái nó hết thì thôi,
mà này nó không chịu hết là mày chết! Tao có đủ pháp, đủ bài bản tao diệt,
không có thế nào mà nó đánh thắng mình được đâu.
Con thấy ông Phật ông
trang bị cho mình đủ con, đủ cách thức pháp để mà chiến đấu với cái tham, sân,
si của mình. Các cái tướng tham, sân, si nó lộ ra rồi, mình có đủ pháp mình
đánh. Chứ nếu mà không có pháp mình không thắng nổi nó đâu. Cho nên mấy con tu
tập, mấy con biết áp dụng rồi, Thầy mừng. Mấy con biết áp dụng là mấy con sẽ thắng.
Bởi vì mặt nó ló mặt nào, mấy con dẹp nó luôn hết, thì như vậy rõ ràng là mình
ngăn ác diệt ác chứ gì, sanh thiện tăng trưởng thiện chứ gì? Mà ngăn hết bắt đầu
pháp ác hết rồi thì còn chỉ toàn thiện thôi, thì giải thoát chứ gì.
(29:55) Mà hết
tham, sân, si rồi là giải thoát chứ còn gì nữa, đòi cái gì nữa? Thôi! Thầy nói
bấy nhiêu đó đủ rồi. Chừng nào mấy con bảo: "Bây giờ ngồi suốt đêm
nay, mười hai tiếng đồng hồ nè, không có được hôn trầm, thùy miên, ngồi đó vậy." Cái
bắt đầu tỉnh bơ như vậy mà kéo dài, mà bảo là không có phóng dật, phóng niệm gì
hết. Nói vậy chứ mà nó nghe, nó kéo dài suốt đêm được, như vậy là mình được rồi,
thôi. Mà mình bảo nó không nghe, nó gục tới, gục lui là mình chưa có làm chủ nó
đâu.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét