160- ĐỐI TRỊ HÔN TRẦM
(00:00) Tu sinh Pháp Ngộ: Nam
mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật. Kính bạch Thầy! Hôm nay con xin trình Thầy về
cái phương pháp Tứ Niệm Xứ của con.
Bạch Thầy, ngày hôm qua đến giờ, con tập
cái… Về phương pháp tu Tứ Niệm Xứ đó thì con thấy ban ngày thì có được cái tâm
thanh thản một chút ít thôi. Nhưng mà vào khoảng khuya hoặc là sáng, sáng sớm
thì con thấy nó bị ác pháp rất là nhiều. Nhất là trong lúc mình đang ngồi giữ
tâm thanh thản thì hôn trầm nó đến. Bạch Thầy, chẳng hạn nếu như con bị hôn
trầm đến thì con có dùng tác ý ngược lại: “Tâm không được buồn ngủ!” không
bạch Thầy?
Trưởng lão: Được, tác ý vậy được, hay hoặc
là: “Quán tâm định tỉnh tôi biết tôi hít vô, quán tâm định tỉnh tôi
biết tôi thở ra.” Con dùng cái đề tài, cái đề mục của hơi thở đó, rồi
con sẽ quán nó. Nếu mà nó không tỉnh thì chỉ còn có đi kinh hành, đứng dậy đi
kinh hành. Bởi vì coi như Tứ Niệm Xứ có chướng ngại trên thân, hôn trầm, thùy
miên đều là mình phải sử dụng pháp khác để đuổi nó ra liền tức khắc.
Cho nên vì vậy con biết là cái giờ đó là
cái giờ nó hay bị hôn trầm, thùy miên thì nhất định là không ngồi tu Tứ Niệm Xứ
mà đi tu cái pháp khác, Chánh Niệm Tĩnh Giác hoặc là pháp Thân Hành Niệm, hoặc
là ngồi mà tu cái đề mục: “Quán tâm định tỉnh tôi biết tôi hít vô,
quán tâm định tỉnh tôi biết tôi thở ra.”
Tu sinh Pháp Ngộ: Dạ, bạch, con có dùng cái câu đó.
Nhưng mà vào khoảng giờ khuya thì nó có hiệu nghiệm. Nhưng mà lúc mà đến giờ
cao điểm thì nó không còn hiệu nghiệm nữa.
Trưởng lão: Nó không hiệu nghiệm thì thay đổi
liền, thay đổi cái chiến thuật liền, đánh liền cái cách khác liền. Phải làm sao
mà đánh cho dẹp cho được ba cái hôn trầm, thùy miên mới dám ngồi tu Tứ Niệm Xứ.
Tứ Niệm Xứ thì nó dễ vô lắm mà con dẹp được nó rồi thì mới dám tu Tứ Niệm Xứ,
con.
(02:01) Cho nên bây giờ, trong khi đó, con
thấy bây giờ mình tu Tứ Niệm Xứ mà nó hay cái dạng này, thì đương nhiên là áp
dụng vào những cái pháp khác. Đi Chánh Niệm Tĩnh Giác, Thân Hành Niệm tác ý
từng hành động của nó rõ ràng hay hoặc là Chánh Niệm Tĩnh Giác bằng bước đi của
mình. Cụ thể, quyết liệt là phải thắng cho được thì con sẽ thắng, mới vượt qua
được cái hôn trầm, thùy miên, rồi mới bắt đầu tu Tứ Niệm Xứ nó mới bảo đảm.
Bởi vì tu Tứ Niệm Xứ, con thấy phải giữ
thanh thản mà nó không có pháp gì bám hết. Nó chỉ để tự nhiên vậy rồi quan sát
thân, thọ, tâm, pháp nó thôi. Có chướng ngại thì đẩy. Tại vì chướng ngại, tức
là hôn trầm, thùy miên là chướng ngại pháp của nó, chứ không phải không đâu.
Cho nên ngay đó là áp dụng liền pháp đánh liền tức khắc.
Đứng dậy đi Chánh Niệm Tĩnh Giác hoặc là
pháp Thân Hành Niệm, hoặc là nếu mà nó ít ít thì ngồi lại mình dùng cái Định
Niệm Hơi Thở, cái đề mục Định Niệm Hơi Thở, thay đổi cái câu tác ý thôi. Thí dụ
cái câu tác ý này nó không hết, thay đổi câu tác ý khác. Tự mình trạch pháp ra
cái câu tác ý cho nó hợp với mình thì con tác ý mới phá được.
Tu sinh Pháp Ngộ: Bạch Thầy, con thấy cái câu Định
Niệm Hơi Thở “Với tâm định tỉnh” hay là “Quán tâm
định tỉnh”?
Trưởng lão: “Quán tâm”, con. “Quán
tâm”.
Sư Giác Ngộ: Dạ, “Quán tâm” là
đúng hơn ạ?
Trưởng lão: “Quán tâm” đúng hơn.
Sư Giác Ngộ: “Với tâm giải thoát” thì
là…
Trưởng lão: “Với tâm giải thoát” thì
mới đúng.
Sư Giác Ngộ: Dạ, bạch Thầy, vì cái câu “Quán
tâm định tỉnh” ấy, thì con có thực hiện rồi, nhưng mà theo là, chắc
là nội lực con chưa sung mãn. Nhưng mà con thấy con tác ý, ví dụ như là cái câu
đơn giản hơn: “Ngủ hãy lui đi!” thì nó có vẻ có sức mạnh
hơn. Thì chắc cái câu đó nó quen.
Trưởng lão: À, cái đó là nó thuộc về cái lệnh,
cái lệnh. Còn cái kia nó dẫn. “Quán tâm” đó là nó dẫn vô cái
sự định tỉnh của nó. Còn con lệnh nó, bảo: “Hôn trầm thùy miên cút.
Không được ở đây.” thì đó là cái lệnh mình truyền rồi. Mà mình la cho
mạnh, nó động thân mình thì nó mau tỉnh.
Tu sinh Pháp Ngộ: Dạ, bạch Thầy, khi mà con cố. Coi
như là mình đánh cái hôn trầm ấy, nó vượt quá thì nó làm cho mình lại, lúc khi
mình tới giờ nghỉ rồi, nó không cho mình nghỉ nữa.
(04:06) Trưởng lão: À,
lẽ đương nhiên là tới giờ nghỉ nó không cho mình nghỉ, vẫn ôm pháp Tứ Niệm Xứ
tu. Đừng sợ! “Ờ, mày không nghỉ, mày không muốn nghỉ thì mày cứ ở Tứ
Niệm Xứ, mày bất động tâm, tốt thôi.” Cho nên con thấy
khi mà con giữ cái tâm mình bất động nó suốt ngày này qua ngày khác không ngủ.
Nó không có hôn trầm vô, lọt vô trong kẽ nó.
Tu sinh Pháp Ngộ: Bạch Thầy, con thấy chẳng hạn như,
ví dụ như tới giờ nghỉ thì mình vẫn nằm, mình vẫn giữ tiếp?
Trưởng lão: Vẫn nằm. Vẫn nằm. Nó ngủ thì cũng
tốt mà không ngủ thì: “Mày cứ ở trên Tứ Niệm Xứ cho tao.”
Tu sinh Pháp Ngộ: Giữ, giữ tâm yên lặng?
Trưởng lão: Không có sao hết. “Tao
cho mày ngủ, mà mày không ngủ thì mày cứ thanh thản cho tao đi.”
Tu sinh Pháp Ngộ: Bạch Thầy, khi mà giữ tâm thanh
thản, như vậy đó, thì con đoán khoảng quá 11 giờ nó mới chịu ngủ. Nhưng mà 2
giờ sáng mình phải dậy rồi. Cho nên đó, khi mà dậy thì cái cơ thể con thấy nó
chưa chịu dậy. Cái tâm thì vẫn còn tỉnh.
Trưởng lão: Còn tỉnh. Nhưng mà dậy! Tới giờ đó
phải dậy. Bởi vì con cứ nghĩ rằng: “Cái khoảng thời gian kia, hồi tao
cho mày ngủ mày không chịu ngủ, thì mày thức mày tu Tứ Niệm Xứ. Thì tới đúng
giờ mày cũng phải dậy chứ mày không có dậy trễ được, mày.” Nó còn
lười biếng, nó không có muốn dậy đâu. Mặc dù nó tỉnh rồi, nhưng mà nó lười
biếng. Nhất định đánh cốt cái lười biếng này, cũng là chướng ngại pháp, con.
Tu sinh Pháp Ngộ: Bạch Thầy, cái thân nó ngủ. Cái
tâm thì con thấy nó tỉnh. Nhưng mà sau nó ngủ.
Trưởng lão: Nhưng mà không có cho. Giờ này
không có cho: “Hồi đó, tại hồi đó, tao cho mày ngủ, mày không ngủ. Bây
giờ đâu phải. Dập mày cho mày ớn.”
Tu sinh Pháp Ngộ: Cái thân sao mà có lúc mà con ngồi
thì con quán lại “Quán tâm định tỉnh” thì cái thân nó muốn
đi ngủ không à. Cái tâm thì tỉnh, nhưng mà mình mở mắt ra thì nó không chịu. Mà
nhắm mắt lại thì thấy nó tỉnh. Nhưng mà thấy cái tâm mình còn tỉnh, nhưng mà
cái nó bắt mình nhắm mắt.
Trưởng lão: Bởi vì thân tâm phải tỉnh hết.
Tỉnh, làm tỉnh từng cái thớ thịt, con. Cái này, cái thân của con, từng cái cơ
con, từng cái thớ thịt trong đó nó lặng lặng nó muốn ngủ mà cái tâm thì nó
tỉnh. Thì đây là cái thằng thân này nó muốn ngủ nè.
Tu sinh Pháp Ngộ: Nhưng mà một chặp, bạch Thầy, mà
để nó một chặp, thì nó làm cho cái tâm cũng ngủ luôn à. Con thấy bị như vậy.
Trưởng lão: À, thì vậy chứ sao. Nó lôi mà. Cái
thằng này nó lôi thằng kia. Cho nên phải ráng! Cố gắng khắc phục. Phải tỉnh là
tỉnh hết. Thằng ngủ, thằng thức thì không được.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét