Chủ Nhật, 30 tháng 4, 2023

156- TU TẬP CÁC LOẠI ĐỊNH CƠ BẢN

 


156- TU TẬP CÁC LOẠI ĐỊNH CƠ BẢN

(18:15) Trưởng lão: À, con bây giờ con về con tập. Đầu tiên, con đi kinh hành hai mươi bước. Con đi tự nhiên, đừng có gò bó, đi tự nhiên. Con đừng có nhìn xuống dưới chân con mà tập trung quá căng. Mà, con nhìn xa xa ra chút. Con nhìn cỡ khoảng hai thước, nhìn ra trước vầy, rồi con đi. Phải không?

Rồi con đi hai mươi bước, rồi con đứng lại, con hít thở năm hơi thở. Rồi con mới bắt đầu con bước đi nữa. Rồi vài ba hôm nữa Thầy thấy con thuần thục được cái này, Thầy dạy thêm. Chớ đừng có tu nhiều. Tu nhiều nó không thuần thục. Tu một pháp, chuyên đi riêng một pháp đi thôi. Rồi, con cứ về.

Hễ mà tu, thí dụ như con đi ba mươi phút được rồi, con ngồi con xả nghỉ ba mươi phút, rồi lại tiếp tục tu cái pháp đó đi. Cứ như vậy, rồi Thầy sẽ kết hợp. Khi mà con đứng con hít thở được năm hơi thở rồi, mà cái thời gian tu chừng ba ngày, năm ngày, Thầy thấy được rồi. Thầy kiểm điểm lại coi cách thức con tu coi như thế nào, đi, coi đứng, rồi hít thở như thế nào.

Mình nhớ trước khi đi thì mình tác ý: “Tôi đi kinh hành, tôi biết tôi đi kinh hành.” Thì các con mới bước đi. Thì mình nhìn xa như vậy mà mình chú ý dưới bước chân đi, mình biết đi. Có vọng tưởng hay không vọng tưởng không cần thiết. Con hiểu không? Mà cũng không cần câu hữu với pháp nào hết. Cứ mình cố gắng mình nhớ để mình bước đi thôi. Rồi nó có vọng tưởng thì mình nhớ: “À, dẹp! Bước đi thôi.” Có vậy thôi.

Rồi tới khi con đứng lại, con hít thở năm hơi thở. Rồi, năm hơi thở rồi, thì khi mà đứng lại thì tác ý: “Hít vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi thở ra.” Rồi con hít thở năm hơi thở. Rồi bắt đầu con dừng lại hơi thở thì con tác ý: “Tôi đi kinh hành, tôi biết tôi đi kinh hành.” Con tác ý trước khi mà con đi. Nghĩa là mình có cái ý thức dẫn cái hành động đó để mình tu tập. Cho nên mình tác ý rồi, mình bước đi hai mươi bước nữa, đứng lại. Đúng ba mươi phút, con nghỉ.

Trong khi tu mà có cái chuyện gì mà khó khăn thì con cứ bảy giờ con đến đây, con sẽ gặp Thầy. Hoặc là cần thiết lắm, có chuyện gì quá gấp thì con chạy vào phòng làm việc của Thầy ở chỗ đó, thì sẽ gặp Thầy. Rồi Thầy sẽ hướng dẫn, sẽ chỉ cho. Còn không có cần thiết thì cứ bảy giờ con sẽ đến đây gặp Thầy. Phải không?

Con nhớ tu một pháp chuyên đi. Rồi lần lượt Thầy dạy từng pháp, từng pháp. Mặc dù bây giờ con đã có tu tập rồi. Nhưng mà đừng! Theo Thầy dạy, căn bản nhất, cứ đi chậm chậm rồi bảo đảm chắc ăn. Phải không?

Tu sinh 1: Kính bạch Thầy! …​

Trưởng lão: Được, con cứ sử dụng bình thường. Con cứ mặc y phục bình thường, không có gì đâu. Thầy cho phép. Không có gì hết!

Rồi lần lượt, rồi Thầy sẽ dạy cái giới. Rồi Thầy cho con thọ những cái giới trở lại. Bởi vì mình thọ với những vị Thầy mà giới luật không nghiêm chỉnh, thì không bao giờ mình cái giới luật nghiêm chỉnh được. Còn khi mà Thầy đã truyền giới cho con rồi, với Thầy thì phải giữ gìn giới luật nghiêm chỉnh. Thầy truyền rồi. Thầy sao thì con phải làm y như vậy, không được phạm giới. Con hiểu không?

Thì vậy nó mới có cái quyết định, cái niềm tin. À, Thầy không phạm giới mà tại sao mình lại phạm giới? Vì mình dở quá vậy. Phải làm sao cho giống Thầy mình. Có phải không? Thầy là cái trụ cột, cái gương để cho mấy con dựa vào. Cũng như đức Phật ngày xưa mà, cái chỗ của tất cả Tỳ kheo dựa mà. Phải không? Mà đức Phật mà phạm giới thì ai mà dựa, mà làm sao đủ cái gương hạnh? Còn Thầy bây giờ không phạm giới là cái chỗ cho mấy con dựa vào để giữ gìn giới. Mà giới nghiêm chỉnh thì các con sẽ ly dục, ly ác pháp. Các con hiểu chưa?

Cho nên vì vậy mà, sau khi đó, Thầy sẽ cho con thọ giới. Thầy dạy cho con giới luật rồi, bắt đầu Thầy cho con thọ giới. Thọ giới, mà một người mà giới luật nghiêm chỉnh thọ giới cho con thì con mới nghiêm chỉnh giới được. Con hiểu không? Đó, như vậy là Thầy sẽ trợ giúp cho con hoàn toàn thanh tịnh trong giới. À, rồi phải không? Cố gắng mà tu tập! Về ôm cái pháp đó. Riêng phần con tu vậy.

Còn sư Pháp Ngộ thì nhớ. Con tu cái pháp Tứ Niệm Xứ con. Còn tất cả những pháp khác thì con tu để mà giữ chân nó thôi. Chứ còn cái pháp Tứ Niệm Xứ này …​

(22:00) Tu sinh Pháp Ngộ: Dạ, tất cả những cái pháp, con cần phải tu những pháp gì, bạch Thầy?

Trưởng lão: À, coi như là con phải tập an trú trong hơi thở. “An tịnh thân hành tôi biết tôi hít vô, an tịnh thân hành …​” Để khi mà có chướng ngại gì đó, con ôm pháp đó coi như ôm phao vượt biển đó, để mà đánh lui những cái chướng ngại ra. Phải không? Đó là …​

Với con tập về cái hơi thở thì con tập: “Quán tâm định tỉnh tôi biết tôi hít vô, quán tâm định tỉnh…​” Con tập cái pháp đó cho nhuần con. Khi nó có hôn trầm, mình ngồi tại chỗ mình tác ý một cái là nó định tỉnh trở lại hết, để mình khỏi mất công đi kinh hành. Ngồi đó mà phá cái hôn trầm, thùy miên.

Thì con tập cái “An tịnh thân hành”, rồi “An tịnh tâm hành”, với cái “Với tâm định tỉnh”, tức là “Quán tâm định tỉnh” đó. Ba cái đề mục của Định Niệm Hơi Thở này, con tập cho thấm nhuần.

Đó! Rồi còn cái pháp mà Thân Hành Niệm ấy thì con đi khoảng ba mươi phút thôi. Tức là tác ý từng hành động đứng lên ngồi xuống để kết hợp cho nó thành cỗ xe Thân Hành Niệm đó. Con tập cho nó quen, để sau khi mình thanh thản được rồi mà thấy nó chưa đủ Tứ Thần Túc, thì mình chỉ cần ôm cái pháp đó, thì mình đi chừng vài ba vòng thì Tứ Thần Túc nó hiện ra.

(23:03) Tu sinh Pháp Ngộ: Rồi Định Vô Lậu nữa?

Trưởng lão: À, Định Vô Lậu. Nếu mà con cần thì con tu cái Định Vô Lậu là tăng thêm cái tri kiến giải thoát cho mình. Còn nếu mà con thấy con đã thông suốt những Định Vô Lậu thì không cần, nếu mà có thấm nhuần.

Còn chưa thấm nhuần thì phải cái đề tài nào mình chưa thấm nhuần…​ Thí dụ như cái tâm dục hoặc là cái lòng từ của mình mà nó chưa có phát triển thì mình áp dụng để mình thấm nhuần được cái đó. Mình phát triển cái lòng từ, tâm từ bi đó con. Hoặc là phát triển cái thân bất tịnh để cho mình nhàm chán cái tâm dục, để xả nó con.

Đó, là cách thức đó mình, những cái Định Vô Lậu đó đó, những cái vô lậu đó đó, mình phải đưa cái đề tài ra mình quán. Một lần chưa đủ đâu, nhiều lần, nhiều lần, thấm nhuần nó để mà quét cái cái tâm đó ra. Nó nhờ thấm nhuần nó mới ra. Con hiểu không?

Một lần, bây giờ mình đặt cái đề tài đó, mình tu ba mươi phút đi, mình đưa cái đề tài thân bất tịnh đi. Mình quán một lần nó chưa thấm nhuần. Mà trong một giờ đó, ba mươi phút mình tu. Mà bây giờ mình quán mới có năm phút mà nó đã hết cái đề tài, mình quán bất tịnh nó hết rồi. Mình đặt trở lại, quán trở lại một lần nữa, quán trở lại một lần nữa, như học trò mà đọc bài mà đọc hoài chừng nào cho làu mới thôi đó. Các con hiểu không? Nhớ cái Định Vô Lậu là như vậy, là mình cứ quán đi quán lại hoài thì nó sẽ thấm nhuần. Và nó thấm nhuần đó là giải thoát đó. Phải bền chí mà thấm nhuần những cái pháp mà quán như vậy.

Còn thiếu sót một cái gì ở trên cái pháp mà quán, thí dụ như mình quán cái thân bất tịnh mà mình thấy như vậy đó. Sau khi mình muốn cho cái sự quán của mình nó nhiều hơn nữa, nó bất tịnh nhiều nữa, nó rõ ràng hơn nữa, cụ thể hơn nữa, thì mình đến nhờ Thầy để trợ duyên cho mình. Có những cái gì thiếu khuyết, mình trình lại cái chỗ mình quán coi như vậy nó đủ hay là còn thiếu. Nếu thiếu ấy, thì Thầy giúp thêm những cái ý thêm. À, bây giờ chỗ này nó chưa hết, chỗ này nó còn nữa, phải quán vậy vậy cho nó mới đủ. Thì con sẽ có được tăng thêm một cái số vốn tri kiến về sự quán bất tịnh. Con hiểu không?

Còn nếu mình thấy đủ thì mình cứ ôm đó, mình thấm nhuần. Bữa nay quán, ngày mai quán, trong cái đề tài này quán. Nhất là mình thấy cái tâm của mình nó vì cái đó nó nặng, vì cái nào nó nặng đó. Tâm sân mình nặng hay tâm si mình nặng thì mình cứ đưa cái đề tài quán hoài. Quán riết thấm nhuần, nó sẽ phá vỡ cái đó đi. Đó là cái Định Vô Lậu, nó làm cho lậu hoặc không còn.

Tu sinh Pháp Ngộ: Dạ. Vậy là con tu thêm ba cái?

Trưởng lão: Ba. Ba cái đề tài của Định Niệm Hơi Thở. Định Vô Lậu thì đưa ra một cái đề tài nào mà con thấy cái tâm chướng ngại của mình thì đưa đề tài đó quán nhiều lần. Con nhớ vậy. Còn Thân Hành Niệm thì tập ít thôi, ba mươi phút thôi. À, còn cái Tứ Niệm Xứ là tập nhiều. Rồi, nhớ rồi phải không?

Thọ Bát Quan Trai, với Thầy cho con một cái tập sách là Mười Giới Đức Thánh Sa Di, trong đó có hai mươi lăm pháp hành của sa di. Thầy sẽ cho con những cái tập sách đó để cho con có những cái sách …​

À, như vậy thì bây giờ đó, thì sư Pháp Ngộ, con thì bây giờ về lo tu rồi. Còn bây giờ là các con cư sĩ, Thầy sẽ dạy các con.

(26:01) Tu sinh 1: Kính thưa Thầy! …​

Trưởng lão: Được rồi, Thầy sẽ giúp cho cái phần này cho. Con yên tâm. Sau này những cái bài mấy con viết, khi Thầy duyệt Thầy thấy nó có ý nghĩa mà xây dựng lại Phật giáo, có nghĩa tốt để mà dựng lại những cái điều tốt cho Phật giáo thì Thầy sẽ đưa nó vào trong một cái tập Diễn Đàn Chơn Như.

Diễn Đàn Chơn Như, tức là nơi đó là do những cái bài viết của mấy con viết ra, để mấy con trao đổi, từ cái người ở địa phương này đến người địa phương kia đều là đọc nhau. Chúng ta sẽ thông cảm và hiểu biết trên con đường tu tập của chúng ta.

Nó có những cái khó khăn. Đối với Đại thừa, nó có những cái khó khăn. Cái sai của Đại thừa, chỗ này Đại thừa sai vậy, chỗ kia Đại thừa sai. Chúng ta đọc, chúng ta thông, chúng ta đã hiểu biết hết tất cả những cái sai đó. Đồng thời cũng rút tỉa những cái kinh nghiệm của mấy con viết ra để mà rút tỉa nhau, để mà chúng ta biết cách tu tập cho nó đến tốt. Để rồi Thầy sẽ dạy cho con.

Bây giờ, trong khi mà tu tập như vậy đó, thì con hiện giờ con về, con tập cho Thầy trong một phút thôi. Trong một phút về cái hơi thở: “Hít vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi thở ra.” Con chỉ cần hít vô, thở ra trong một phút, rồi con nghỉ một phút, rồi con tập. Trong đó, con tập ba mươi phút.

Rồi con sẽ trình bày về hơi thở con có. Bởi vì Thầy thấy con có cái sức lực để mà dạy về hơi thở. Cho nên vì vậy mà con tập thở bình thường thôi. Con đừng thở chậm, cũng đừng có thở ngắn. Thở theo hơi thở bình thường, nhưng mà con tập chỉ một phút thôi, tập cho kỹ từng hơi thở.

“Hít vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi thở ra.” rồi con hít vô, thở ra năm hơi thở, rồi con tác ý một lần, rồi con thở ra, thở vô lần nữa. Cứ như vậy cho đúng một phút rồi con nghỉ. Nghĩa là được bao nhiêu hơi thở, thì tới đó Thầy cho con nghỉ.

Thí dụ như mười hơi thở mà một phút thì con nghỉ, mười lăm hơi thở một phút con nghỉ, hoặc là mười ba hơi thở mà đúng một phút con cũng nghỉ nữa. Thay vì phải mười lăm hơi thở thì nó đúng là một phút, nhưng mà nếu mà đúng mười lăm mà nó lại thừa phút, thì mới có mười ba hơi thở, chưa tới mười lăm mà nó đã một phút rồi, thì con lấy số mười ba đó mà con sẽ tu. Mười ba hơi thở mà tu. Thí dụ ấy.

À, do đó con tu về cái hơi thở cho Thầy. Cái phần của con tu về hơi thở. Phải không? Đó, như vậy là con nhớ về tập chuyên nhất giùm Thầy cái hơi thở thôi. Và đồng thời nó có buồn ngủ thì con đi kinh hành, đi tới đi lui vậy cho Thầy. Rồi ngày mai gặp Thầy, Thầy sẽ dạy lại. Rồi, để trình bày lại cho Thầy biết cái tu tập nó như thế nào, cái kết quả nó ra sao, rồi Thầy sẽ chỉnh sửa lại con.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

510-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ.

  510-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ. Kinh sách của Tu viện Chơn Như chỉ kính biếu không bán . Phật tử cần kinh sách của Tu viện Chơn Như ...