Chủ Nhật, 30 tháng 4, 2023

154- ĐỊNH VÔ LẬU - CHÁNH TƯ DUY

 


154- ĐỊNH VÔ LẬU - CHÁNH TƯ DUY

(00:00) Trưởng lão: Đừng dính mắc vào nó thì giải thoát liền. Các con hiểu được cái lý của đạo Phật, thật, nó rất là chân thật mà nó cụ thể, nó rõ ràng. Chỉ chính chúng ta bây giờ, nói là nói chứ chúng ta còn bị dính mắc. Nói thân này không phải là ta, chứ nó còn của ta. Có phải không? Mấy con hiểu, mình nói thì mình biết vậy, chứ chưa phải là mình bỏ đâu. Nhưng mà sự thật ra mình bỏ là mình thanh thản rồi đó.

Cho nên muốn được vậy phải nỗ lực tu, hàng ngày phải thấm nhuần. Đâu phải mình nói một lần: “Thân này không phải là ta, không phải của ta, không phải bản ngã ta.” Mình nói một lần thấm không? Mình nhiều lần lặp đi, lặp lại mà với một nhiệt tâm của nó, nó mới thấm, nó mới thật sự là “không phải là ta”. Các con hiểu không?

Bởi vì Định Vô Lậu mấy con tu có lần à. Ờ, tôi quán bất tịnh có lần thôi. Trời đất ơi! Bây giờ nó thật sự ra, tôi thấy chưa phải bẩn đâu, chưa phải bất tịnh thật đâu. Quán nhiều lần cho đến khi thấm nhuần mới thấy gờm nhớm cái thân này lắm, dơ lắm. Một lần nó chưa đâu, mấy con còn thương nó lắm, mấy con còn thấy nó sạch sẽ lắm. Phải không mấy con?

Bây giờ các con thấy nè, đức Phật nói thực phẩm bất tịnh, dơ lắm, bẩn lắm. Nhưng mấy con thấy thèm ăn không? Như vậy là nó có bẩn không? Chừng nào mấy con thấy nhàm chán nó, thật sự mấy con biết nó là bẩn thật, thì đó là mấy con đã xả hết. Cho nên đạo Phật phải thấm nhuần, chứ không thể nói suông được. Cho nên ở đây, thấm nhuần là phải tu.

Một cái Định Vô Lậu mà muốn tu, thí dụ như bây giờ, quán bộ xương trắng thôi, mà muốn tu, khi mà tưởng cái người đó là bộ xương trắng. Như bây giờ Thầy ngồi đây mà Thầy quán tưởng con là xương trắng, Thầy thấy cái bộ xương ngồi, chứ không có thấy con nữa.

Đó là cái tưởng của Thầy nó rất mạnh, nó làm cho Thầy thấy con là cái bộ xương, thì như vậy là Thầy thấm nhuần đó. Các con hiểu chưa? Còn bây giờ mà Thầy tưởng con mà cứ thấy con ngồi đó mặc y áo, cái tưởng này nó chưa có tưởng, chưa tưởng nổi, cho nên nó chưa thấm nhuần cái pháp quán. Cho nên tu hành nó phải quán như vậy đó.

Tu sinh: Thưa Thầy, quán hết trong tận trong xương của con ra không ạ?

Trưởng lão: Ờ, thì Thầy nói Thầy quán xương trắng. Bắt đầu Thầy có một cái hình ảnh. Thầy ngồi đây Thầy cứ, cái hình ảnh, Thầy nhìn cái bộ xương rồi. Hoặc là Thầy đến cái chỗ nào đó có một bộ xương, ở trong bệnh viện nào đó, Thầy nhìn nó rồi. Bây giờ Thầy về đây, nó không có bộ xương. Nhưng mà Thầy ngồi đây Thầy quán, Thầy tưởng cái hình bộ xương đó.

Thì cái mới đầu thì nó lờ mờ. Cái tưởng của Thầy nó lờ mờ, nó cũng thấy có cái đầu lâu nó vậy, rồi xương tay xương chân nó vậy, thấy nó lờ mờ. Nhưng mà Thầy ngồi Thầy quán hoài, quán riết, nó hiện ra rõ thiệt rõ, nó cũng như là cái hình để nằm trước mặt Thầy.

(02:27) Đó là Thầy thấm nhuần được cái tưởng của Thầy rồi, tức là sắc tưởng đã hiện ra. Còn bây giờ cái ý thức tưởng của Thầy thì nó lờ mờ. Bây giờ Thầy đang tu là cái ý thức tưởng, Thầy dùng cái ý thức tưởng. Nhưng mà cái tưởng, cái tưởng uẩn của Thầy nó chưa có hiện ra được.

Khi mà nó thấm nhuần, nó lâu rồi, nó thấm nhuần, nó hiện ra cái hình sắc đó trước mặt Thầy như một cái bộ xương để nằm đó, thì đó là tưởng của Thầy nó đã thành công. Mấy con tu được chưa? Phải không mấy con? Phải tu cho tới cái mức độ đó mấy con mới được giải thoát chứ.

Đó là Thầy nói về phần tu tưởng đó. Nhưng mà tưởng này để làm chúng ta nhàm chán cái thân của chúng ta, mà coi như chúng ta xả cái ngã. Chứ không phải là tưởng như các người mà tưởng cõi Cực Lạc, tưởng Tây Phương, tưởng Phật Di Đà thì cái đó nó tưởng, nó sai. Bây giờ tưởng nó, thật sự ra nó cũng là cái giả thôi.

Bây giờ Thầy tưởng có cái hình dáng đó để mà Thầy nhàm chán cái xác chứ đâu phải mà Thầy tưởng cái bộ xương này để nó thành cái bộ xương này. Có phải không? Mục đích của đạo Phật muốn dụng cái này mà để xả cái tâm nó, chứ đâu phải dụng cái này để cho nó, cái bộ xương này ngồi đó, nhìn nó mà chơi. Phải không? Còn cái kia nó tưởng có cõi Cực Lạc mà sự thật đâu có cõi Cực Lạc, mà nó cứ tưởng nó sẽ về Cực Lạc, cho nên nó đâu có về được. Con hiểu không? Nó là cái hình dáng của tưởng thôi.

Đó, thì cho nên vì vậy thật là thật mà giả là giả. Nhưng mà lấy cái giả để mà làm cho cái tâm tham, sân, si chúng ta nó lìa. Con hiểu không? Nó nhàm chán, nó ớn. Biết sử dụng, đó là biết sử dụng tưởng.

Nhưng mà mọi cái tưởng mà nó hiện ra, nó làm điều này điều kia: “Dừng lại! Mày là tưởng. Đi! Tao biết.” Mình dằn. Dừng hết! Phải không? Cái mặt mà đương ngồi nhiếp tâm vầy mà nó, nghe nó nặng một đống vậy, mà cứ ngồi đó nhiếp tâm à, mà không đuổi nó đi: “Mày là tưởng. Cái mặt nặng nề mày đi ra, chứ mày ở đây mày nặng cái mặt tao thì không được. Phải bình thường lại nè!” Rồi bắt đầu ngồi tu, một hơi nó bình thường. Khi không nó nặng chình chịch, cái đầu nó làm như một cục đá nó treo trên.

Có nhiều người nhiếp tâm chỗ hơi thở, hít vô, thở ra, sao thấy cái lỗ mũi mình càng ngày lớn vậy đó, mà nó nặng xuống. Bị tưởng mất rồi mà không biết, mà cứ tưởng đâu: “Cha, có lẽ là định tướng. Bây giờ nó hiện ra vậy chứ gì?” Mà lúc bấy giờ nhiếp tâm lại không vọng tưởng nữa chứ, mới mê chứ. Các con thấy nó lầm lạc ghê gớm. Đó là cái sai, mấy con.

Cho nên trong cái sự tu tập, mấy con nhớ kỹ những điều mà Thầy nói. Sau này nó có những cái trạng thái gì: “Tưởng đi! Ở đây, tao không chấp nhận!” Con cứ dùng ý thức của con đuổi tất cả những cái đó. Cái đầu mà đương nặng nặng, con nhiếp tâm mà nặng nặng: “Cảm thọ, cái nặng đầu này đi, bình thường lại!” Thì nó sẽ lần lượt nó bình thường. Nó không rối loạn cái thần kinh của mấy con. Chứ mấy con tập trung, mấy con bị căng thẳng. Thì trong khi đó, cái sức của mấy con tác ý nó chưa đi, thì mấy con xả ra liền. Đừng có để nó đến nỗi mà nó rối loạn thần kinh thì không tốt. Đó là những cái sự tu tập.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

510-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ.

  510-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ. Kinh sách của Tu viện Chơn Như chỉ kính biếu không bán . Phật tử cần kinh sách của Tu viện Chơn Như ...