134- CHUẨN BỊ TRƯỚC KHI XUẤT GIA
(20:35) Cho nên ở đây, Thầy muốn mấy con
tu hành, oai nghi, tế hạnh hẳn hoi. Rồi mấy con mới cạo tóc xuất gia. Thì làm
một người tu sĩ không phải dễ, nó rất khó chứ không phải dễ. Lỡ mình nói lời
nói, một chút xíu mà người ta có lời nói trái ý mình, cái mình sân đùng đùng
lên, người ta nói ông thầy hay cái cô này tu hành gì mà “mặc y, mang bát”
mà sân dữ vậy?
Như vậy là mấy con cũng làm mất uy tín
của Phật giáo rồi. Cho nên nó khó lắm. Tâm mình còn sân, tâm mình còn tham, thì
xuất gia mình mặc những bộ y áo này vô mà sơ suất một chút, là người ta sẽ nói
ngay cả cái tôn giáo của mình lận, chứ không phải nói riêng mình đâu, cho nên
nó rất khó.
Cho nên đối với một người mà “đầu
tròn, áo vuông”, “mặc y áo” rất khó chứ không phải dễ.
Chứ chúng ta đừng có thấy mình mặc y áo rồi mình hãnh diện, mình hơn người ta
đâu. Sự thật mình so sánh lại cái tâm của mình, cũng như cái tâm của người cư
sĩ còn tham, sân, si, còn ham ăn, thích ngủ, còn thích nói chuyện… Thì thôi,
mấy con phải biết rằng: Đừng cạo tóc.
Chừng nào mà mình sống được cái hạnh độc
cư trọn vẹn, mình thắng được mình, mình làm chủ được mình thì lúc bấy giờ- về
cái tâm của mình mình làm chủ được rồi, người ta nói mình, mình như đất, mình
không có buồn giận- thì mình mới cạo tóc.
Cho nên tại sao em của Thầy, mà Thầy
không xuất gia, Thầy không cho nó cạo tóc? Tại vì Thầy biết rằng, không thể
thực hiện được một cái điều kiện của Phạm hạnh, Thánh hạnh cao quý của đức
Phật, thì dù tình thân ruột thịt của mình cũng vậy, không được dùng nó để mà
lừa đảo, không được dùng nó để mà lừa gạt người khác. Mà phải bằng thực chất,
bằng thực lực.
(22:31) Chẳng hạn mà bây giờ mà cô ấy
không rầy, không la, không nói này nói kia, thì hầu như quá dễ dàng, thì những
người vào đây Thầy nói thật sự họ không áp dụng được cái Phạm hạnh, cái Giới
luật ở đây.
Thí dụ như ăn, ngủ, độc cư, mà nếu mà
không có Diệu Quang, thì chắc chắn là Thầy không làm sao mà Thầy rầy mắng các
con được. Bởi vì đối với người tu như Thầy, không bao giờ rầy mắng ai. Chỉ biết
tùy thuận, nhẫn nhục, biết vui vẻ, biết khuyến khích, biết nhắc nhở. Mà cái
nhắc nhở như của Thầy ấy thì Thầy nghĩ rằng các con tật nào, tật nấy, không bao
giờ mấy con chừa.
La như cô Diệu Quang, mà nhiều khi mấy
con còn không bỏ. Huống hồ như Thầy, thì chắc chắn là cái Tu viện này nó ồn náo
như một cái chợ, cỡ như một vài trăm người.
Thì hôm nay cái Tu viện này đó mấy con,
hai ba trăm người, cả ngàn người chứ không phải ít. Thầy nói thật sự, rất đông.
Người ta rất ham tu, nhưng mà người ta tu theo cái kiểu của người ta, chứ không
phải là tu theo kiểu của Thầy dạy.
Thầy bảo rằng nếu mà Tu viện không có cô
Diệu Quang, thì nơi đây rất đông người ra vào nhưng mà chẳng có chất lượng gì
hết mấy con. Thật sự ra mấy con về đây thì mấy con thấy biết, cô Diệu Quang là
cái người không nghĩ cô làm Bồ tát hạnh, cô không nghĩ cô ấy làm một cái gì.
Nhưng mà cô nghĩ cô chỉ giúp Thầy thôi, cũng như cô giúp Thầy tu hành thôi.
Cũng như giờ giúp mấy con cơm nước, này kia, là cô ấy giúp mấy con tu hành
thôi, chứ cô không nghĩ cô làm phước báo gì hết.
Hiện bây giờ thì cô cũng đang lo xả tâm
của mình, cũng đang tập tu từng chút, cũng như mấy con vậy, để mà cô chịu đựng
với mấy con thôi. Rồi cái gì mà trái ngang, làm cho cô buồn phiền, thì cô cũng
ráng cô xả như mấy con thôi. Cô cũng đau, cũng bệnh, cô cũng ráng cô xả. Rồi
khi hết, khi không, chứ không phải là lúc nào cũng hết. Do đó cô cũng đem hết
sức lực mình ra tu cho mình, nhưng cô tu trong cái độc, rất độc, cái rất đáng
thương.
Thay vì cô được yên tĩnh tu tập, thì nó
mới mau. Nhưng mà tu trong cái thế này thì nó không mau được. Cho nên vì vậy
mà, hi sinh đời của mình cho mọi người thì cũng tốt chứ không sao.
(24:38) Nhưng mà Thầy thấy ở trong cái
giai đoạn này, thì chưa có đủ những người mà tu chứng. Chứ nếu mà đủ những
người mà tu chứng, cùng Thầy mà mở tám cái lớp học đạo Phật, thì chắc chắn là
cái người mà xuất gia không sợ rồi. Nghĩa là phải trải qua tám cái lớp này rồi
Thầy mới cho xuất gia, rồi trở thành… chứ không phải…
Cho nên các con thấy, ngày xưa một người
mà đến xin đức Phật, nhất là ngoại đạo mà đến xin đức Phật, thì phải bốn tháng
biệt trú. Đức Phật cho vào ở trong chúng bốn tháng biệt trú, để rồi người ta
xem coi mình có chấp nhận được cái Phạm hạnh, được những cái đức hạnh. Oai
nghi, tế hạnh mà mình chấp nhận được thì người ta mới chấp nhận. Còn mình chấp
nhận không được thì cứ tự nhiên mình về, chứ không có bắt buộc, không có ép
buộc ai hết. Cho nên bốn tháng.
Thì thường thường trong Kinh hay nói là
các vị ngoại đạo đến xin Phật để mà tu, thì đức Phật nói bốn tháng biệt trú thì
đức Phật mới cho thọ Tỳ kheo, mới cho xuất gia tu theo Phật, còn nếu không được
thì thôi. Thì các vị đó mới nói bốn năm các vị cũng chịu nữa.
Nhưng mà ở đây, Thầy nói thật sự ra mấy
con thấy rõ ràng, mấy con đến Tu viện Chơn Như là mấy con quyết tâm tu, quyết
tâm tu thật sự, chứ không phải là không quyết tâm, nhưng mà các con sống nó
không có đúng cái hạnh ở đây.
Thí dụ như về ăn, ngủ, nói chuyện, nhẫn
nhục, tùy thuận, bằng lòng, thì mấy con cũng chưa có trọn vẹn được. Cho nên
chấp nhận nó, thì bắt đầu bây giờ các con thấy chấp nhận một người mà chưa biết
pháp tu mà chấp nhận cái nhẫn nhục, chấp nhận cái tùy thuận, chấp nhận bằng
lòng, thì không bao giờ tức giận. Bởi vì mình chấp nhận nó mà, mình phải chịu
đựng. Thì trong cái thời gian chấp nhận, chịu đựng đó, người ta biết người này
có quyết tâm tu, cho nên người ta chấp nhận người ta mới dạy cho họ, để họ biết
cái pháp nhẫn nhục, tùy thuận, bằng lòng như thế nào.
(26:22) Còn bây giờ mấy con vô thì mấy con
phải ở trong cái Giới luật của nó, là nhẫn nhục, tùy thuận, bằng lòng. Cho nên
ai nói cái gì, thì mấy con phải là cố gắng nhẫn nhục, tùy thuận, bằng lòng, chứ
không có được…. Và đồng thời thì những cách sống của mấy con phải sống đúng.
Ăn thì không ăn phi thời, không có mang
sữa, mang bơ, mang bánh, mang trái theo. Phải ăn ngày một bữa.
Và đồng thời, mấy con giờ giấc phải
nghiêm chỉnh. Giờ nào ra giờ nấy. Chứ không có được ngủ trước, ngủ sau như thế
này. Đó là những cái hạnh mấy con sống.
Và đồng thời thì phải độc cư trọn vẹn,
không được nói chuyện. Người nào sống riêng người nào, chứ không được nói
chuyện này kia.
Do những cái hạnh này mà trong bốn tháng
người ta xét thấy đúng thì người ta chấp nhận. Mà không đúng thì mấy con về. Có
phải không? Như vậy rõ ràng là người ta đang trắc nghiệm để chọn lấy người tu
thật, người tự giác, hay là người không tự giác.
Còn bây giờ đến đây, thì trong vòng một
tuần lễ thôi mấy con nói chuyện ào ào. Mấy con gặp chuyện này, chuyện nọ,
chuyện kia đủ thứ hết. Rồi thậm chí, Thầy nói thật sự, thậm chí mấy con còn nói
cô Diệu Quang là này kia nọ, đủ thứ hết.
Hoàn toàn mấy con nói sao Thầy đều nghe
hết. Nghĩa là các con tưởng Thầy không biết, không nghe. Thầy biết hết, toàn bộ
Thầy biết. Nói như thế nào, sau khi mà bị rầy la thì mấy con tức giận, mấy con
nói với người này như thế này, thế khác, đều là Thầy biết hết. Thầy biết là cái
điều đó – như vậy mấy con chưa có nhẫn.
Mấy con nói ra một cái điều gì đó, thì
mấy con phải biết là Thầy biết chưa có nhẫn. Như vậy là Thầy biết mấy con theo
Thầy tu chưa có tới, chưa có được. Người ta nói cái gì người ta nói, nói oan
nói ức, nói gì thì nói, mình vẫn phải nhẫn và vui vẻ. Tùy thuận, bằng lòng mà.
Trước cái cảnh thử thách đó, mới thấy đạo Phật tự giác để mà đi tìm con đường
giải thoát.
Từ đó sau khi người ta nhận vô rồi, thì
người ta mới dạy cho mình những cái pháp, để cho mình thực hiện, để cho mình
giải thoát.
(28:13) Cho nên thí dụ như có nhiều người
hỏi Thầy cái pháp “tu nhanh”. Thật sự ra trong con đường tu tập,
nó có nhiều bí quyết tu tập, để đạt được cái kết quả làm chủ sanh tử luân hồi.
Nhưng mà người đệ tử không ra gì, thì hoàn toàn không trao những cái pháp bí
quyết đó đâu. Thầy nói thật sự mấy con giữ đúng hạnh, đúng đắn, hẳn hoi - là
con người có đủ những cái điều kiện đáng truyền cho họ- thì mới truyền. Mà
không đáng truyền, thì không truyền. Bởi vì Phật pháp mà, nó là cái pháp quý.
Chúng ta biết kính trọng nó thì chúng ta sẽ được cái gì: Kinh nghiệm tu tập.
Người ta làm chủ hẳn hoi, người ta biết
cách, nhưng mà người ta đâu có truyền. Cái người nào cũng tham lam, vì vậy
nhiều khi chúng ta truyền, họ không tu, họ lấy cái đó họ đi ra, họ nói như là
họ làm được.
Cho nên tại sao có những loại sách mà
Thầy nói, nhưng có loại sách Thầy lại không viết ra, các con hiểu điều đó. Cho
nên có nhiều điều mà Thầy không viết ra. Thầy biết rằng đức Phật rất khéo léo,
Ngài cô đọng những cái pháp đó bằng những cái ngôn ngữ rất là cô đọng, chỉ có
những người tu chứng người ta mới hiểu được cái ngôn ngữ đó. Cho nên bây giờ
Thầy cũng bắt chước Phật, nói những cái ngôn ngữ đó, để khi những cái bí quyết
đó, có người tu chứng, người ta sẽ triển khai cho những người đệ tử quyết tâm
tu giải thoát, thì người ta mới dạy.
Còn mấy con quyết tâm có, nhưng mà cái
điều kiện mấy con lại phạm vào cái Phạm hạnh, không chấp nhận cái đời sống Phạm
hạnh, thì làm sao người ta dạy mấy con được? Mấy con luôn luôn sống ở trong
danh, trong lợi, làm sao người ta dạy mấy con được? Buộc lòng là phải những
người “ly dục, ly ác pháp” thật sự thì mới truyền dạy sự giải
thoát. Cho nên sau một thời gian, một tháng hay hai tháng, ba tháng, bốn tháng
mấy con ở đây, là người ta biết cái người tu được, người tu không. Nghĩa là
người ta thấy rất rõ.
Bây giờ đặt thành vấn đề nữa: Khi mấy
con bước vào Tu viện, mấy con đến đây mấy con xin theo Thầy tu tập, Thầy biết
cái người này tu được hay không tu được. Ngay liền là biết rồi, chứ còn không
cần đợi mấy con ở đây một, hai tháng.
Nhưng mà để thấy rằng cái sự rõ ràng
hơn, cụ thể hơn, là mấy con ở đây một, hai tháng, để cho mấy con trong vòng mấy
tháng đầu mấy con còn phạm phải, và những tháng sau thì được Thầy nhắc nhở. Từ
cái chỗ nhắc nhở đó, mấy con mới khép mình trong cái khuôn khổ, không hề vi
phạm nữa. Từ đó, Thầy mới biết rằng những người đệ tử này mới xứng đáng là
người đệ tử của Thầy, mới đem những cái bí quyết này mới dạy cho họ.
(30:21) Chứ còn không khéo, thì cũng không
dạy. Bởi vì mấy con cứ còn vi phạm những cái lỗi lầm này thì không bao giờ mà
Thầy dạy. Dù dạy thì mấy con tu cũng không đạt được những kết quả như Phật đã
dạy. Cho nên các con nhớ kỹ.
Vì vậy hôm nay Thầy biết cái hoàn cảnh
của cô Diệu Minh, cho nên Thầy làm lễ xuất gia để cho cô có một cái duyên, cái
duyên để mà tiếp tục thực hiện cái nguyện vọng ao ước tu hành.
Cũng như các con hôm nay có một số người
cũng xin Thầy để mà xuất gia. Cái ước nguyện của các con là ước nguyện cao đẹp.
Nhưng mà cái hành động sống Phạm hạnh, các con phải chuẩn bị. Vì Thầy nghĩ rằng
khi mà quyết xuất gia, thì mình phải chuẩn bị để cho mình sống trong một cái
khuôn khổ, cái khuôn phép của đạo Phật. Chứ không thể nào mà ra ngoài cái khuôn
phép đó mà là người xuất gia được. Nó có cái hành động sống của nó.
Cho nên bên nữ nó còn khó hơn nhiều bên
nam. Cho nên vì vậy mà các con phải cố gắng khắc phục mình, để mà Thầy tìm thấy
được cái hạnh của mấy con sống đúng.
Chẳng hạn bây giờ các con muốn xuất gia,
các con về đây, các con ở đây trong bốn tháng. Thầy xem được cái hạnh của mấy
con đúng rồi, thì Thầy sẽ chấp nhận cho mấy con xuất gia, cạo tóc thọ Sa Di
liền, ngay liền. Vì mấy con có thể sống được, và là một tu sĩ của Phật giáo
được, là qua những cái hạnh mà ăn, ngủ, độc cư, nhẫn nhục, tùy thuận, bằng
lòng. Thì đó là những cái hạnh đầu tiên của đạo Phật để xem xét lại những cái
người đệ tử của mình, để chấp nhận cho họ trở thành người đệ tử của Phật hay
không.
Đó là cái điều kiện mà Thầy nói ở đây,
để cho hôm nay là cái lễ thế phát cho cô Diệu Minh thì Thầy nói chung để cho
mấy con có cái tinh thần chuẩn bị. Vì cuộc đời của mình có nhiều người quyết
tâm tu lắm, nhưng mà mình chưa biết cái cách thức nào hết. Không phải nói để
cho mấy con sợ, mấy con không tu đâu.
(31:55) Nói để cho mấy con chuẩn bị tinh
thần của mình vững vàng. Khi bước chân vào, là mình phải làm, phải sống đúng
oai nghi, tế hạnh của người tu sĩ. Như vậy mới bảo đảm. Chứ không khéo, mấy con
sống y như ngoài đời, nó không có khác chút nào hết. Cho nên nó là một cái sai.
Còn bây giờ, Thầy xin làm lễ.
Sau này có dịp, thì cái bộ “Người
Chiến Thắng – Phần thứ hai”, thì mấy con sẽ đọc thấy những cái kinh nghiệm
tu hành của Thầy. Và chắn chắn Thầy cũng sẽ nói lại với một cái người nào đó,
để mà người ta ghi chép lại những kinh nghiệm tu tập. Thì mấy con sẽ được đọc
cái hành động…
Bây giờ cô Diệu Minh, con đến đây đi,
Thầy làm cái lễ cho con.
Lễ cạo tóc xuất gia tức là lễ thế phát.
Vậy thì thế phát tức là tạo cho mình có một hình dáng của một người đệ tử tu sĩ
của đạo Phật. Và cái hình dáng đó rất là trang trọng. Cho nên cái hình dáng mà
cạo tóc, “đầu tròn áo vuông, mặc áo cà sa”, hoặc nói một
cách khác là “mặc áo tu sĩ” thì cái hành động sống hằng ngày
phải cố gắng học hiểu, giữ gìn cho nghiêm túc, đúng cách của một người tu sĩ:
Từ cái đi, đứng, ngồi, nằm.
Ngày xưa chúng ta thì ngồi đâu cũng
được, nhưng hôm nay khi mà cạo tóc, mặc áo tu sĩ, thì khi ngồi phải nhìn trước
nhìn sau. Chỗ nào là đúng chỗ cho mình ngồi, thì mình ngồi. Chỗ nào không đúng,
thì mình không được ngồi. Và tránh khi mà chỗ không đúng như thế nào?
(34:32) Như trên chiếc võng, trên cái
giường ví dụ như trên cái giường của người nữ, thì người nam không được ngồi.
Trên cái nơi mà của người nam, thì mình không được ngồi trên đó, hoặc nằm trên
đó. Mình phải quan sát trước cái chỗ này xứng đáng cho mình ngồi. Chỗ kia không
xứng đáng thì không nên ngồi, nằm trên những cái chỗ đó. Đó là những cái điều
cần thiết mà sau này con còn phải học nữa.
Và đồng thời khi đi, thì không phải đi
chậm quá, mà cũng không phải đi nhanh quá. Khi có công chuyện gì vội vàng, thì
chúng ta không được chạy. Cũng đi chậm chạp, không được vội vàng. Đó là những
điều cần thiết. Cho nên khi mà cái đầu tròn như thế này mà chạy ào ào thì không
thể được. Cho nên chúng ta tránh, nhất là người tu sĩ nữ, thì lại càng tránh
những cái oai nghi vội vàng đó. Nó không hay, không tốt.
Còn khi nói chuyện với những người khác,
thì luôn luôn cố gắng dè dặt, giữ cái lời nói mình ôn hòa, nhã nhặn khi mà mình
là người tu sĩ. Không được nói lời nói to tiếng, không được nói lời thô lỗ. Đó
là những cái lời nói của mình.
Vì tất cả những cái này, người ta dễ
nhận xét. Người ta dễ nhận xét và người ta phê bình tu sĩ Phật giáo, tội cho
người tu sĩ Phật giáo, và tội cho đạo Phật. Đạo Phật không muốn có những người
đệ tử như vậy. Mà có những người đệ tử như vậy là đã làm cho người ta mất niềm
tin với Phật giáo.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét