133- LỄ THẾ PHÁT
(15:21) Bây giờ thì Thầy sẽ làm cái lễ thế
phát cho cô Diệu Minh.
Thật sự ra Thầy rất lo ngại. Ở đây thật
sự ra, quý thầy mà về đây mặc dù là Thầy đã làm lễ xuất gia, truyền học giới Sa
Di, mười giới Sa Di cho quý vị, thậm chí như ở đây có người Thầy đã thỉnh quý
thầy và đồng thời Thầy làm Hòa Thượng Đường Đầu để mà mở cái Giới đàn thọ Tỳ
kheo. Ở Tu viện này Thầy đã làm tất cả những điều đó. Và có một số đệ tử của
Thầy đã thọ Tỳ kheo.
Nhưng mà chưa có vị thầy nào mà Thầy cấp
giấy tờ. Tại sao vậy mấy con biết không? Không phải Thầy không cấp giấy tờ
được, bởi vì trong đạo Phật chúng ta có quyền mở Giới Đàn Thọ Phương Trượng.
(16:04) Còn bây giờ thì Giáo hội mở Giới
đàn có phép tắc đàng hoàng. Còn một cái tu viện nào, hoặc là một cái nơi nào
đó, người ta có quyền mở cái Giới đàn để người ta hướng dẫn đệ tử người ta giữ
gìn Giới luật, người ta có quyền mở Giới đàn.
Nhưng mà khi người ta có quyền mở Giới
Đàn Phương Trượng, thì người ta có quyền cấp giấy tờ cho đệ tử người ta. Có
giấy tờ hẳn hoi, người đó ở đâu, tên gì, thọ giới đàn Tỳ kheo hay hoặc là Sa Di
ngày giờ nào, người ta có. Thậm chí, đều phải có dán hình trong đó hết, chứ
không phải là không có hình của các thầy đâu. Ngày xưa thì nó không có cái điều
kiện đó, nhưng nó có giấy tờ của cái Giới Đàn Thọ Phương Trượng, chứ không phải
không có.
Bây giờ cũng vậy, nhưng mà tại sao Thầy
không cấp giấy tờ? Thầy ngại mấy con oai nghi tế hạnh không có đúng. Cấp giấy
tờ ra, “đây giấy tờ đây, con đây đã là đệ tử của thầy Thông Lạc”. Mà
cái oai nghi tế hạnh của mấy con không xứng đáng, mà mấy con lại nói rằng đệ tử
của Thầy - là một người giữ gìn Giới như thế này, mà mấy con sống như vầy, thì
nó làm nhục nhã vô cùng cả thầy lẫn trò.
Mà cái giấy tờ của mấy con, nắm ở trong
tay là một cái bằng chứng – Thầy đã chứng nhận, Thầy đã ký tên trên đó rồi, thì
coi như đương nhiên là mấy con là đệ tử của Thầy.
Còn trái lại, Thầy chưa có chứng nhận
mấy con giấy tờ gì hết, chờ mấy con tu mà Thầy thấy được oai nghi, Phạm hạnh
của mấy con trọn vẹn, thì Thầy mới chứng nhận cho các con có một cái giấy. Còn
nếu mà không, thì mấy con cũng vẫn là một người đệ tử của Thầy qua cái hành
động oai nghi, tế hạnh của mấy con.
Còn trái lại, Thầy rất ngại. Là vì Phật
giáo nó đã hư hoại nhiều rồi, tu sĩ oai nghi tế hạnh không có rồi, mà bây giờ
Thầy lại chứng nhận cho một số đệ tử của mình cũng chẳng ra gì hết, thì rất tội
cho Phật giáo. Tự Thầy đã làm hoại Phật giáo thêm. Số đệ tử của Thầy các con
biết, cũng có những vị Tỳ kheo được Thầy mở cái Giới Đàn Thọ Phương Trượng ở
đây, đã thọ Giới cho họ, và sau này Giáo hội đã làm giấy tờ cho họ hẳn hoi,
đàng hoàng.
(18:15) Nghĩa là Thầy thọ trước khi có
những cái điều kiện mà Giáo hội cho phép mở Giới đàn. Thì trước đó thì Thầy đã
mở những Giới đàn thọ Tỳ kheo ở đây. Nhưng mà số những đệ tử của Thầy hiện giờ
- những cái vị Tỳ kheo chẳng ra gì hết: danh lợi, Giới luật phạm, không còn cái
gì hết.
Bởi vậy Thầy nhắc đi nhắc lại, nhưng
cuối cùng cái dục lạc thế gian cám dỗ, họ không làm sao mà thắng lại được. Đáng
thương hơn là đáng ghét họ. Nhưng mà họ tự tạo tội lấy thì trong đó có cái phần
Thầy nhận họ đệ tử, nhưng mà may Thầy không có làm giấy tờ gì cho họ, chỉ có
Giáo hội cấp giấy tờ họ mà thôi.
Còn ở đây một số người mới sau này, thì
mấy con đã biết rằng, Thầy có làm lễ thế phát. Rồi từ lễ thế phát đó, mấy con
phải cố gắng học hành những cái Phạm hạnh, sống cho đúng oai nghi, tế hạnh của
một người tu sĩ. Thì chừng đó, khi mà các con tu đến cái mức các con mà thực
hiện được Tam Minh, các con thực hiện được những Thiền Định mà làm chủ sự sống
chết của mình, thì Thầy cấp giấy không muộn.
Mà không cấp giấy, thì mấy con cũng có
những cái khả năng bảo đảm là sự tu tập của mấy con đã được như vậy rồi. Cho
nên giấy nó cũng quan trọng, nhưng nó cũng không quan trọng đối với một người
tha thiết tu hành.
Cho nên trước khi làm lễ thế phát cho
mấy con… Bởi vì, ở trong cuộc đời này có rất nhiều cái rất đau khổ. Người ta
ham thích xuất gia, người ta ham thích làm thầy, những cái ham thích đó cũng
còn một mức độ ham thích, tức là muốn cho mình làm thầy. Cho nên có nhiều người
tự cạo tóc mình, rồi tự mặc đồ tu sĩ. Người cư sĩ họ không biết, họ thấy cái
hình dáng đó họ chắp tay, họ xá, họ lạy.
(20:06) Nhưng mà sự thật mỗi người chắp
tay, xá, lạy, cung kính mình, trong khi mình tưởng mình học hiểu một số kinh
sách nào đó thì mình nghĩ rằng đó là mình giải thoát, là Phật, hay hoặc là một
vị thầy xứng đáng. Nhưng mà sự thật mình là con số không. Vì ngay cái chỗ mình
tự cạo tóc, mình tự mặc y áo thì đó là một cái điều mình vi phạm rất lớn, là
mình lừa gạt người khác.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét