122- BỐN THẦN TÚC - THẦN THÔNG CỦA PHẬT GIÁO
(19:03) Cái pháp đó nó có 10 thần lực. Tức
là mười công đức Như Lai, nó sẽ thực hiện Tứ Thần Túc. Cái pháp này mà tu tập
thì nó có đầy đủ 10 thần lực của nó. Đó thì, đó thí dụ như bây giờ đó con tu
trời mà nóng nực, trời nóng nực, rất là nực. Con ôm pháp đó là con nhiếp phục
được trời nóng không còn nóng, không còn nực nữa. Trời lạnh con mặc chiếc áo
mỏng như Thầy, vẫn tác ý trên pháp đó, trời không còn lạnh nữa. Nó nhiếp phục
được thời tiết, nó nhiếp phục được muỗi mòng. Trong cái Chùa này muỗi rất
nhiều, các con tu một hơi thì muỗi đi mất hết, không có muỗi vô nữa.
Cái từ trường của các con trên cái pháp
đó nó toả ra, nó làm cho những cái loài vật, nó không có tác động vào con, nó
không có cắn con. Muỗi nó cũng không có, mà những kiến, những con vật xung
quanh con nó cũng không có nữa. Mà các con tu đúng, chứ còn tu không đúng thì
cái từ trường con nó phóng ra không có, không đủ, cho nên nó phải có. Mà cái
pháp đó nó hay như vậy, nó nhiếp phục được sự sợ hãi, nó làm cho những cái vật
khác làm cho con sợ hãi. Như trời sét, trời gầm hay hoặc là giông mưa, bão tố
gì nó nhiếp phục hết. Nó làm cho con rất an ổn mà không có động địa đến con
được.
Đó thí dụ như bây giờ đang cái cơn sóng
thần đi, mà cái người ôm pháp Thân Hành Niệm là sóng thần dừng lại đó. Cái quy
luật của nó như vậy đó, mấy con thấy đó. Bởi vì nó là Tứ Thần Túc mà, nó như
thần mà, cái pháp đó nó mới thực hiện được. Bởi vì con thấy, tác ý là cái lệnh
nó rồi, nó trở thành cái lệnh của nó rồi, chứ không phải. Cho nên Dục Như Ý
Túc, con muốn cái gì là nó làm theo cái nấy.
Con có nghe ông Châu Lợi Bàn Đặc không?
Ổng thực hiện Tứ Niệm Xứ nó thanh tịnh, nó sung mãn rồi, ổng bảo. Khi mà đức
Phật mọi người đều đi thọ trai có một người mời mà. Nhưng mà ông không có đi
thọ trai, ông ở trong khu rừng có mình ông. Ổng khi mà mọi người đi thọ trai
các tu sĩ đi thọ trai hết, còn mình ông. Ông mới, ông thử coi cái lực của mình
coi có phải là Dục Như Ý Túc không, như cái ý muốn mình được không? Ổng
bảo: “Cái thân này phải biến ra 1000 thân mà ngồi khắp cái rừng này
cho ta”. Ổng chỉ ra lệnh vậy thôi. Thì ổng ra lệnh rồi, thì dưới gốc cây
nào cũng đầy ông Châu Lợi Bàn Đặc ngồi đầy hết. Tại sao ông có thần lực như vậy
mấy con? Cho nên trong lúc đó thì đức Phật đang thọ trai ở nhà của người cư sĩ.
Đức Phật biết ông Châu Lợi Bàn Đặc đã chứng đạo, mới nói, với sai cái người,
người chủ nhà đó: “Ông hãy đến cái khu rừng mà chỗ đức Phật ở đó, hãy
gọi ông Châu Lợi Bàn Đặc về thọ trai, đức Phật gọi”, hãy gọi ông về thọ
trai.
Thì đức Phật biết ông ở đây ông thị hiện
thần thông cái kiểu này rồi. Thì cái ông mà cư sĩ ông chạy đến ông đến cái khu
rừng của đức Phật thì ông thấy đâu phải có mình ông Châu Lợi Bàn Đặc, mà ngồi
đầy rừng hết. Ổng không biết làm sao gọi cái ông nào, nhiều quá, 1000 ông lận
mà chứ đâu phải ít. Ổng chủ nhà đó ông mới chạy về mới trình với đức Phật.
Nói: “Con đến khu rừng đâu có ông Châu Lợi Bàn Đặc, mà bây giờ 1000
ông, bây giờ biết kêu ông nào”. Đức Phật nói bây giờ ông đến cái đầu cửa
rừng đó, ông kêu như thế này: “Ông nào Châu Lợi Bàn Đặc, hãy vâng lệnh
Phật đi thọ trai”. Thì bao nhiêu ông Châu Lợi Bàn Đặc nó mất hết, chỉ còn
có một ông ôm bình bát, mang cái túi bát đi ra. Đó là ông Châu Lợi Bàn Đặc đi
ra thất (khất thực). Con thấy không? Đó là Dục Như Ý Túc, thần túc mà, gọi là Thần
Túc Thông đó. Thì chỉ có cái tâm chúng ta hết tham, sân, si thôi thì nó có.
(22:18) Bây giờ đó nhờ cái thần túc, nhờ
cái định thần túc này mà chúng ta nhập các định. Muốn nhập định nào thì chúng
ta cũng ra lệnh. Mà cái pháp Như Lý Tác Ý hồi nãy Thầy nói: “Giở gót
lên, dở chân lên” là tập cái lệnh đó mấy con. Cái lệnh đó nó trở
thành lệnh đó, các con hiểu chưa?
Cho nên, tại sao mà chúng ta tu tập lại
là: “Giở gót lên, dở chân lên, đưa chân tới, hạ chân xuống, hạ gót
xuống”. Bảo đâu hành cái thân nó phải làm theo cái nấy, các con hiểu chưa?
Tại vì mình tập cái lệnh để cho nó trở thành cái lệnh Tứ Thần Túc. Cho nên nó
mới trời nắng nó nóng nực, nó nhiếp phục hết không có nóng nực. Cái người tu
không có nóng nực mà ngoài kia người ta đổ mồ hôi gần chết. Người ta nực quá,
nóng quá, nhất là miền Trung.
Thế mà cái người mà tu pháp đó thì không
còn nóng được gì hết. Thời tiết nó nhiếp phục hết, nó thích nghi. Cái cơ thể nó
thích nghi nó không còn nóng, nó mát rượi. Các con thấy không? Đó là một cái vi
diệu của Phật Pháp mà người ta không ngờ, người ta không ngờ. Thầy biết tất cả
những cái pháp đó là cái pháp vi diệu. Nhưng nói như vậy không có nghĩa là
chúng ta tham đắm cái đó đâu mấy con, chúng không ham thần thông đâu. Thần
thông có lợi ích gì? Biến ra 1000 ông Châu Lợi Bàn Đặc ngồi trong rừng chơi chứ
có lợi ích gì đâu. Hơn là bây giờ cái thân Thầy bệnh, Thầy đuổi nó đi có lợi
ích cho Thầy chớ. Cái này mới là thần thông chớ. Thân bệnh mà đuổi đi không
uống thuốc thì thần thông chứ gì, các con hiểu chưa? Phải không các con thấy.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét