113- BA HẠNH
ĂN, NGỦ, ĐỘC CƯ TRONG NGÀY THỌ BÁT QUAN TRAI
(46:30) Đến đây, Thầy xin chấm dứt buổi nói chuyện hôm
nay và mong mấy con tu tập tốt. Các con nhớ mỗi người chia ra từng gốc cây. Nếu
mà có thất thì mấy con vô thất tu, còn nếu không có thất, thì mấy con sẽ chia
ra ở trong cái chùa này mấy con tu cũng được, cái chỗ nào mấy con tu cũng được.
Tu Thọ Bát Quan Trai rất dễ, tìm cái gốc cây nào đó yên tịnh mình tu là được hạnh
phúc mấy con. Nhớ không?
Cứ tự tu tập theo cái pháp Thầy thôi. Ai nói chuyện, đừng có
nói chuyện. Bữa nay sống đừng có nói chuyện với ai, đừng có tu hơi rồi lại ngồi
nói chuyện thì mấy con tu sai rồi. Những cái hạnh của nó, ăn là một bữa, ngủ
thì có giờ giấc chứ đừng có ngủ sai, rồi độc cư nghĩa là sống một mình, độc cư,
độc bộ, độc hành. Đạo Phật có cái sự độc cư.
Độc cư là gì mấy con biết không? Là cái phương pháp phòng hộ
mắt, tai, mũi, miệng, thân, ý. Mà nếu mấy con gặp nhau nói chuyện thì mấy con
có phòng hộ nó không? Không phòng hộ thì mấy con bị phóng dật, phóng tâm rồi mấy
con. Nhớ, hôm nay mấy con tập làm chủ một ngày, học như Phật, làm như Phật, phải
cố gắng mấy con đừng nói chuyện.
Sau cái ngày này rồi, xả thọ Bát Quan Trai. Xả Bát Quan Trai
rồi, thì mấy con sẽ nói chuyện với nhau gì cũng được hết. Nhưng mà khi mà vào
tu rồi thì từ đây cho tới khi mà Thầy xả Bát Quan Trai, có mấy tiếng đồng hồ,
nó không có nhiều đâu, thì mấy con cố gắng đúng giờ thì mấy con nghỉ, mà chưa
đúng giờ thì mấy con tu tập.
Mà chưa đúng giờ thì nhất định không ăn, mà đúng giờ mới đi
ăn. Thí dụ như từ 10 giờ cho đến 12 giờ, trong khoảng cái thời gian đó mấy con
ăn. Ăn giờ nào cũng được mà trong khoảng thời gian đó. Mà ngoài thời gian đó
thì các con không ăn.
Ngủ thì từ 12 giờ cho đến 2 giờ, trong khoảng thời gian mấy
con muốn ngủ bao lâu cũng được. Mà hễ 2 giờ thì báo thức dậy, chứ mà 2 giờ mà
còn nằm ngủ nữa thì không được, con hiểu không? Cho nên có hai tiếng đồng hồ ngủ,
mà ba tiếng đồng hồ ăn. Mấy ăn con cứ ngồi ăn tới suốt 3 tiếng đồng hồ Thầy
cũng không nói đâu, ăn bao nhiêu đó mặc sức ăn, phải không?
(48:28) Mà ngủ cho hai tiếng đồng hồ, từ 12 cho đến 2 thức
dậy. Mà trong khoảng thời gian đó mấy con muốn ngủ bao lâu đó ngủ, ngủ say mê,
ngủ gì đó, mặc sức mà ngủ trong hai tiếng. Thừa sức mấy con ngủ mà, đâu có thiếu
đâu. Thầy cho giờ ăn cũng không thiếu. Nói Thầy cho ngắn quá, con ăn chưa rồi bữa
cơm mà hết giờ rồi làm sao? Thầy cho 3 tiếng đồng hồ mà làm sao mà gọi là thiếu
giờ? Mà Thầy cho ngủ 2 tiếng đồng hồ thì làm sao thiếu giờ? Đâu có thiếu giờ
đâu, phải không?
Cho nên vì vậy mấy con cố gắng! Thầy không bao giờ Thầy cho mấy
con dư giờ chứ không có thiếu giờ. Cho nên mấy con cứ cố gắng mà tu tập đi thì
mấy con sẽ thấy cái kết quả của sự tu tập đem lại lợi ích rất lớn cho mấy con.
Thầy không có cho thời khóa mấy con tu quá ngặt nghèo. Bây giờ thí dụ, chẳng hạn
bây giờ Thầy cho mấy con ăn chừng nửa tiếng đồng hồ, trời mấy con ăn cái kiểu
này, chắc là mấy con đau bao tử, có phải không? Nữa tiếng đồng hồ phải nhai, ăn
uống phải nhai kỹ, phải tỉnh thức ở trên hành động ăn nữa.
Nhưng mà bây giờ Thầy chưa dạy mấy con đâu, đó là những cái
oai nghi tế hạnh của sự ăn. Cho nên hầu hết là tu sĩ, đều là Thầy dạy cách thức
ăn. Vừa ăn, ăn như thế nào mà để tỉnh thức từng cái hành động. Khi mà muỗng cơm
múc bỏ vào miệng phải tỉnh thức từng hành động. Rồi nhai, rồi từ cái nuốt cũng
phải tỉnh thức nữa. Đó là gọi là tỉnh thức ở trên cấp cao, cấp 2 rồi. Còn cái cấp
của mấy con là mới bước đi kinh hành, đó là cấp 1, con hiểu chưa?
Người ta dạy tới cái tỉnh thức, tới từng cái hành động của mấy
con, là luôn luôn không bao giờ mà mấy con được quên cái hành động của mấy con.
Đi mấy con phải biết đi, mà đi bình thường chứ không phải là đi ở trong cái
phương pháp đi kinh hành đâu. Nghĩa là bình thường con xả ra rồi, những hành động
gì các con phải tỉnh thức hết. Đó là những cái tỉnh thức của cái giai đoạn 2,
3, 4 rồi, chứ nó không phải là giai đoạn của người mới tu.
Đó thì Thầy nói như vậy các con biết đạo Phật nó có từng lớp,
chớ đâu phải là muốn vô tu tập lớp nào là tu. Muốn ngồi thiền là xếp chân lại
ngồi rồi hít thở hoặc là ngồi giữ tâm đừng có vọng tưởng, nó không phải đâu! Tu
như vậy là mấy người đó chưa có biết cái chương trình giáo dục đào tạo của đạo
Phật dạy như thế nào hết đâu, họ chưa có hiểu đâu. Họ tu như vậy tu điên!
Thầy nói tu điên nghĩa là mai mốt họ loạn thần kinh, họ điên
thiệt đó chứ không phải là nói. Điên ở đây có nghĩa là tu sai. Cái nghĩa của chữ
điên của Thầy nói đó là tu sai. Cái thứ hai là điên thật, là loạn thần kinh,
nhiếp tâm bậy, đó là điên thật, đó là rối loạn thần kinh. Thì cái nghĩa của Thầy
nói điên nó hai phần, nó rất rõ nghĩa. Cái người mà tu sai cũng vẫn có thể nói
điên. Nhưng mà cái người mà tu đến đỗi mà loạn thần kinh rồi thì cũng điên thật
đó. Bây giờ nó không phải còn là con người bình thường.
Thôi! Thầy chấm dứt, mấy con lo tu để hết giờ!
Thôi mấy con xá rồi, ra tìm những nơi yên tu!
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét