108- PHƯƠNG
PHÁP TU TẬP Ở GIAI ĐOẠN TỨ NIỆM XỨ
(16:31) Bây giờ mấy con cũng ngồi đây mấy con nghe thêm
những người mà tu cao hơn, khó hơn. Bây giờ mấy con đã tu có một thời gian, mấy
con đã tu được Định Niệm Hơi Thở, Định Chánh Niệm Tỉnh Giác đi Kinh Hành, rồi
có người tu đến pháp Thân Hành Niệm. Thân Hành Niệm tức là mình tu để rèn luyện
cái lệnh để trở thành Tứ Như Ý, Tứ Thần Túc đó, thì mấy con có nhiều, bây giờ
có một số mấy con đã có tu qua rồi, nhưng mà nó chưa có thể nói rằng, chưa đến
cái giai đoạn mà thuần thục của nó.
Cho nên vì vậy mà hiện giờ thì cái quan trọng của mấy con
đang tu tập mà Thầy đang dạy mấy con ở đây, là những người đã tu rồi đó, thì đó
là pháp Tứ Niệm Xứ. Các con có nghe trong đạo Phật nói về pháp Tứ Niệm Xứ
không? Tu trên bốn chỗ Thân, Thọ, Tâm, Pháp của chúng ta.
Nghĩa là chúng ta chỉ cần giữ tâm bất động, thanh thản, an lạc,
hồi nãy Thầy đã nói tâm thanh thản, an lạc, vô sự đó là cái chân lý thứ ba của
đạo Phật, cái trạng thái giải thoát của mỗi con người. Đó là khi người tu Tứ Niệm
Xứ là phải nhận ra cho được cái trạng thái này, và đã từng có sống từng 5 phút,
10 phút ở trong cái trạng thái này. Nghĩa là trạng thái này nó đã thể hiện qua
cái thời gian 5, 10 phút thanh thản, an lạc, vô sự.
Còn cái người mà chưa có cái trạng thái này thì tu không có được
đâu! Mấy con chỉ bắt đầu mấy con tu theo những cái pháp đầu tiên Thầy dạy mấy
con thôi. Còn cái người mà đã tu, có tu Tứ Niệm Xứ rồi, thì bắt đầu bây giờ tu
như thế nào đúng mà như thế nào sai?
Bởi vì cái tu của những người mà tu Tứ Niệm Xứ này gọi là hộ
trì chân lý. Làm sao cái chân lý này cho nó luôn luôn nó hiện mặt nó ra, nó đừng
mất gọi là hộ trì chân lý. Mà khi mà chân lý đã lộ mặt ra, nó từ 1 giờ, 2 giờ
luôn luôn lúc nào trong khoảng thời gian này đều thanh thản, thì bắt đầu bây giờ
chúng ta chuyển một cái pháp khác để chân lý được hộ trì.
(18:35) Vậy các con có nghe trong kinh Tứ Niệm Xứ đức Phật
nói, tích tập cái trạng thái đó, tích tập rồi kiên cố, rồi sung mãn. Tích tập,
kiên cố, sung mãn.
Bây giờ Thầy giải thích chữ tích tập. Mấy con đã tu Tứ Niệm Xứ
rồi mấy con biết tích tập. Bây giờ Thầy chỉ tu, bây giờ ở đây Thầy tu 1 phút
thanh thản. Rồi một lát nữa Thầy tu được 5 phút thanh thản, một lát nữa Thầy tu
10 phút thanh thản. Thì mỗi cái thanh thản đó đó, Thầy tích tập lại thành ra một
cái thanh thản dài. Các con hiểu không? Bởi vì đức Phật dạy tích tập mà, nó mới
sung mãn mà. Nếu mình không tích tập, không góp nhặt lại thì nó sẽ không có.
Bây giờ cái sức của các con bây giờ đang kéo dài được trạng
thái đó 5 phút thanh thản, đó là mấy con sẽ được thanh thản đó. Rồi một lát mấy
con tu được 5 phút nữa. Rồi bây giờ suốt tới chiều mấy con tu 5 lần, 10 lần
thanh thản đó mà cứ mỗi lần một chút, mỗi lần chút gọi là tích tập lại. Thì các
con sẽ thấy cái khoảng thời gian mà tích tập, tu tập mà tích tập như vậy đó,
thì nó nó rất nhiều phải không?
Mà tu thì mấy con phải tu kỹ, thanh thản, an lạc, vô sự chứ
gì? Tu trong khi đó mình không được ức chế nó, mình ức chế nó là sai, các con
nhớ nhắc như thế này: "Tâm thanh thản, an lạc, vô sự", phải
không? Thì nó sẽ thanh thản an lạc vô sự đó. Nhưng mà các con chú ý thanh thản,
an lạc vô, sự, thì mấy con bị ức chế!
Cho nên thường thường mấy con tu về cái pháp Tứ Niệm Xứ mà mấy
con nhắc ngay, trực tiếp ngay cái tâm thanh thản, an lạc, vô sự đó, thì mấy con
bị ức chế. Thay vì mấy con bảo “tâm như cục đất, ly tham, sân, si hết
đi!”, rồi mấy con để tự nhiên nó thanh thản, thì các con không bị ức chế.
Các con hiểu điều đó không? Chứ không, mấy con nhắc ngay nó là mấy con bị ức chế
đó!
(20:25) Cho nên ức chế, thì mấy con sẽ thấy rằng, khi ức
chế thì cái tâm nó không xả. Cho nên vì vậy mình cứ nhắc như vậy, thì có những
cái niệm, có những cái niệm khác nó khởi ra, tức là cái tâm nó mất thanh thản
nó phải khởi cái niệm mấy con, hoặc là nó bị buồn ngủ hôn trầm, nó hiện ra. Thì
do đó các con sử dụng những cái pháp, để mình đẩy lui, tức là câu hữu cái pháp
khác để đẩy lui nó.
Thí dụ như có cái niệm khởi, bắt đầu bây giờ có cái niệm ái
kiết sử đi. Nó khởi mình nhớ nhà mình, mình nhớ bà con hay là em út, con cháu
gì đó, đó là ái kiết sử. Hay hoặc là nhớ bạn bè của mình đi, đồng tu mình cũng
nhớ, bây giờ chị đó đi lên Tu viện Chơn Như ở tu mà không biết làm sao, đó cũng
là ái kiết sử, mấy con!
Thì khi mà nó khởi ái kiết sử vậy đó, thì mình nói: "Đây
là ái kiết sử, chỗ này là thanh thản, an lạc, vô sự chớ không phải chỗ mày vô,
mày đi đi!", thì các con tác ý nó rồi nó đi. Nhưng mà lúc sau lại
nó vô. Bây giờ nó vô, “mày được rồi, mày vô thì tao sẽ đưa mày thành một
cái đề tài, tao quán cái kiết sử này”.
Khi đó con đưa cái đề tài con quán kiết sử: "Nó
có duyên gặp nhau trong sự tu tập, cho nên thành chị em, mà chị em là phải lo
tu tập, để cứu độ với nhau. Chứ mày cứ nhớ nó như vậy, là mày sẽ tu không được",
thấy không? Các con thấy không? Mình quán cái kiết sử, mình quán đây là cái
nhân quả, có cái nhân duyên nhân quả trong cái sự tu tập mới gặp nhau, mà gặp
nhau mà để dính mắt như vầy thì mày chết!
Vì vậy khi mà các con tư duy suy nghĩ như vậy, thì cái niệm
này nó sẽ đi luôn mà nó không tới nữa, tức là nó đã chuyển đi, nó đã diệt đi,
nó đã ly đi, nó đã không còn nữa. Do đó thì tiếp tục thanh thản nữa. Rồi nó có
niệm khác thì tác ý đuổi ngay liền, mà nó không đi, thì nó trở lại nữa, thì đưa
nó thành cái đề tài của Định Vô Lậu đuổi nó đi. Cách thức tu Tứ Niệm Xứ là như
vậy mấy con, đó thuộc về tâm.
(22:14) Còn thuộc về thân là sao? Thuộc về thân bây giờ,
tu Tứ Niệm Xứ, nó không phải bắt mấy con phải ngồi nhiều hoặc đi nhiều, nó
không phải đâu. Nó có chướng ngại thì mấy con thay đổi. Và bây giờ mấy con đang
ngồi tu Tứ Niệm Xứ nè, ngồi khoanh chân kiết già hẳn hòi lưng thẳng chứ không
phải là ngồi gục tới gục lui đâu, cho nên ngồi rất là tốt.
Không ngồi thôi, mà ngồi là ngồi phải cho đúng cách, chứ đừng
có ngồi mà cái kiểu dẹo qua vầy, ngồi cúi cái đầu xuống vầy, để chạy theo cái
trạng thái an lạc của cái thanh thản đó, thì không đúng mấy con. Không cần cái
trạng thái an lạc đó, mà chỉ cần cái trạng thái bất động của thanh thản mà
thôi.
Cũng như bây giờ ở đây mấy con, người nào cũng đang ở trong
cái bất động tâm thanh thản, an lạc, vô sự chứ gì, có phải không? Bây giờ mấy
con có ai chửi đâu mà giận, có ai tham, sân, si đâu, đó là bất động chứ gì?
Thân mấy con bây giờ không có mỏi mệt, không có đau nhức gì hết, thì đó là bất
động chứ gì? Do chỗ trạng thái bất động này mà giữ chứ không phải là giữ, bây
giờ tui ngồi đây sao mà nghe nó hỷ lạc, nó an ổn quá tui thích thú, rồi tui cúi
đầu, để mà tui hưởng cái lạc đó thì chắc chết rồi, trật rồi! Mấy con đi vào xúc
tưởng hỷ lạc rồi, sai rồi!
Bởi vì bất động tâm là sống bình thường như mọi người, trong
đó không tham, sân, si, như vậy gọi là bất động tâm. Cho nên cái người mà tu chứng
đạo như bậc A La Hán, như Phật, người ta sống trong bất động, chứ người ta có
nhập Thiền Định gì đâu. Nhưng mà nó là Bất Động Tâm Định mấy con! Ở trong đó nó
không có giận hờn phiền não, không có tham, sân, si, đó là bất động.
Mà trạng thái Tứ Niệm Xứ là trạng thái bất động. Làm cho sung
mãn cái trạng thái bất động này, đặng nó luôn luôn cái thời gian của nó là 12
tiếng đồng hồ hoặc 24 tiếng đồng hồ thì nó mới thực hiện được đạo lực của nó là
Tứ Thần Túc. Nó mới từ cái thanh tịnh đó, nó mới có Tứ Thần Túc. Còn nếu mà
không có được cái thời gian mà như vậy, thì Tứ Thần Túc không được.
Cho nên đức Phật mới dạy trong Tứ Niệm Xứ là tích tập, phải
không? Tích tập lại những cái trạng thái thanh thản đó. Chứ bây giờ tui làm sao
mà tui kéo dài cái trạng thái đó được liền? Bởi vì tôi ngồi ở đây là chướng ngại
pháp nó sẽ đánh vào thân nè, nó mỏi, nó mệt, nó đau, nó nhức, nó tê nè, có phải
không? Rồi thân bệnh nó lòi ra ba cái bệnh nữa, chứ đâu phải là nội cái thân nó
mỏi mệt không đâu? Rồi kế đó cái tâm nó cũng đâu có yên. Lúc thì nó buồn ngủ,
lúc thì nó niệm này, niệm kia, nó đủ thứ hết chứ!
Cho nên vì vậy tui còn nhiều cái chướng ngại pháp lắm. Cho
nên do đó tui tích tập được cái thời gian thanh thản được phút nào tốt phút nấy,
nhưng mà ngày nào tui cũng tích tập. Tích tập cho đến khi mà tui tích tập nó
thành một cái 12 tiếng đồng hồ, có phải không? Do tui sự tích tập đó mà tui kéo
dài được 12 tiếng đồng hồ, chứ tui không tích tập thì tui không, tích tập có
nghĩa là siêng tu, giữ gìn cái trạng thái đó gọi là tích tập.
Bởi vì bây giờ tôi tích tập chút, chút, chút, cứ lát tui tu,
lát tu, tui siêng năng tui tu thì tui tích tập lại cái đó, tui gôm lại cái đó,
cho nên bây giờ tui ngồi 12 tiếng đồng hồ, thì nó vẫn thanh thản, an lạc, vô sự.
Bởi vì tui tích tập, tui gôm lại nó thành nhiều chứ. Còn tui, tu sao tui tu
hoài mà tui thấy sao nó không có? Nhưng mà đức Phật khéo léo nhắc cho chúng ta
biết rằng tích tập các con!
(25:12) Do cái sự mà cố gắng tích tập đó, ngày chút,
ngày chút thì mấy con sẽ có một cái thời gian, nó sẽ dài đi 12 tiếng đồng hồ. Tức
là Nhất Dạ Hiền đó mấy con. Một đêm làm Thánh Hiền có 12 tiếng đồng hồ làm
Thánh Hiền. Tức là chúng ta muốn làm Thánh Hiền, chúng ta phải có Tứ Thần Túc,
không có Tứ Thần Túc thì chúng ta chưa làm Thánh Hiền.
Bởi vì tâm chúng ta còn tham, sân, si thì không bao giờ có Tứ
Thần Túc. Mà còn tham, sân, si thì hoàn toàn chúng ta là còn phàm phu, phải
không? Còn phàm phu, thì nó mới còn tham, sân, si chớ. Còn Thánh mà sao còn
tham, sân, si, các con hiểu không?
Cho nên một bậc Thánh người ta lìa tham, sân, si, người ta
không còn tham, cho người ta cái chùa đẹp, người ta không ham đâu mấy con, mất
công lau dọn! Bởi vì cái đầu óc của cái người mà tu Chánh Niệm Tỉnh Giác họ
khôn lắm, họ đâu có ngu để họ cực, con hiểu không? Cho cái nhà tranh vách lá chứ
họ khoẻ lắm, họ sướng lắm. Họ tới đó họ ngồi, họ tu chứ họ khỏi cần quét, các
con thấy cái nào lợi?
Nhưng mà cho cái nhà tốt như thế này, trời đất ơi, nếu mà để
rác rến họ không quét, bụi bặm không thì coi sao được! Mình con người sao ở dơ
quá vậy, phải không? Mà cái nhà tốt nữa, phải lau chùi. Mà con biết lau chùi từ
cột rồi cái này kia, trời đất ơi, nếu mà một mình Thầy mà làm cái này chắc là hết
buổi sáng, có phải không? Cực khổ lắm!
Cho nên cái chùa tốt thì mấy con thấy nó sang đẹp thật, nhưng
mà đôi mắt phàm phu, đôi mắt không giải thoát. Cho nên thường thường mấy con
ham cái nhà tốt, nhưng mà có cái nhà tốt rồi mấy con cực nhiều. Tối ngày cứ lau
dọn, từ cái thang lầu mấy con cũng lau, chứ không để nó dơ thì sao? Cho nên mấy
con cực. Còn cái người giải thoát, người ta ngồi ở gốc cây thì người ta đi, người
ta bỏ cái gốc cây đó, người ta lại gốc cây khác, có gì đâu, người ta đâu có dọn
dẹp gì cực khổ! Có phải không, mấy con thấy? Đó là cái sự tu tập của mấy con.
Trong cái sự tu tập như vậy, mấy con thấy lợi ích thiết thực
và vì vậy mấy con nhớ. Những người tu Tứ Niệm Xứ rồi thì mấy con phải tích tập
cái tâm thanh thản này. Nỗ lực, hàng ngày nỗ lực. Các con tích tập nhiều thì mấy
con mau, mà mấy con lười biếng, tu tập, tích tập ít thì mấy con bị.
Vì vậy mà có hôn trầm thì mấy con đi Chánh Niệm Tỉnh Giác. Mà
sợ trước khi chuẩn bị đừng cho có hôn trầm, thì mấy con, trước khi mấy con ngồi
tu Tứ Niệm Xứ thì mấy con phải tu tập Thân Hành Niệm, vì pháp Thân Hành Niệm,
các con tu tập nó sẽ tỉnh thức. Tu nó trong một tiếng, hai tiếng đồng hồ rồi,
sau đó mấy con ngồi nó không có buồn ngủ nữa đâu. nó hết rồi, nó chạy, buồn ngủ
nó chạy mất rồi! Bởi vì cái pháp đó, nó quét ba cái buồn ngủ đi ra rồi.
Còn bây giờ, mấy con ngồi tu Tứ Niệm Xứ, rồi mấy con thấy nó
buồn ngủ, tức là nó chưa đủ sức tỉnh của nó, cho nên nó không có được kéo dài.
Vì vậy mà khi bị buồn ngủ thì ngay đó các con đứng dậy, các con đi Chánh Niệm Tỉnh
Giác, đi kinh hành để biết bước đi của mình thôi. Thì lúc bây giờ nó sẽ hết.
Hoặc các con ngồi lại và đồng thời dùng Định Niệm Hơi Thở mà
tác ý: "Quán, với tâm định tỉnh” hay hoặc là:
"Quán tâm định tỉnh tôi biết tôi hít vô. Quán tâm định tỉnh tôi biết tôi
thở ra". Các con tác ý vài ba lần thì cái tâm của mấy con nó sẽ định
tĩnh, nó không buồn ngủ nữa. Nó có cái phương pháp trong hơi thở mà mấy con.
(28:02) Cho nên vì vậy mà mấy con biết cách, thì mấy con
sẽ tu tập rất tốt. Nhưng Thầy xin nhắc lại Tứ Niệm Xứ không phải tu có một oai
nghi mà tu bốn oai nghi: đi, đứng, nằm, ngồi.
Khi đương ngồi vầy, tự tâm mình nó tu tập Tứ Niệm Xứ, mà cái
thời gian nó kéo dài chừng 6 tiếng đồng hồ, nó được thanh thản 6 tiếng đồng hồ,
nó sáng suốt lắm mấy con! Tự tâm mình nó sáng suốt. Nó biết rằng ngồi thêm chừng
5 phút nữa hay 3 phút nữa là cái thân này bị mỏi chân hay hoặc bị tê chân, bị
đau chân, nó biết.
Cho nên nó hướng tâm nó bảo đứng dậy đi, thì ngay đó đừng nói
nó là vọng tưởng, đừng nói nó là cái niệm mấy con. Đừng nói là cái vọng, đừng
nói là cái niệm, mấy con tác ý nó bảo dừng đi tao không có đi đâu thì mấy con
chết. Mấy con sẽ bị cảm thọ đánh vào chân mấy con đó!
Khi mà nó hướng ra, tức là nó đã chuẩn bị, nó trạch chúng ta,
nó biết là cái thân nó sắp sửa bị mỏi mệt, bị đau tê gì rồi, bị đau lưng, bị
này kia rồi, bị mỏi rồi, nó biết trước rồi, mà chưa mỏi đâu, nó biết rồi, thì
nó tác ý bảo “đứng dậy”, thì mấy con đứng dậy. Mà nó bảo “đi” thì
mấy con đi, nó bảo “nằm” thì mấy con nằm. Nhớ!
Mà khi trước khi đi, đứng, đi, nằm thì phải cảnh giác! Bởi vì
mấy con không cảnh giác, thì niệm nó sẽ xen vô chỗ đó. Mà không cảnh giác hôn
trầm, thùy miên nó sẽ đánh vô đó. Mấy con biết, nó khôn lắm! Nó bảo bây giờ nó
khởi nó muốn nằm, thì mấy con không cảnh giác, mấy con nằm xuống cái bắt đầu nó
ngủ đó! Cho nên nó dụ mấy con chứ không phải không đâu! Cái tâm ma của mấy con
nó ở bên đó chứ không đâu đâu. Nhưng mà cái trạch pháp nó biết, nó biết cái điều
đó.
Cho nên đức Phật căn dặn là khi chúng ta tu trong bốn oai
nghi, thì từ cái oai nghi này mà chuyển sang cái oai nghi khác, là phải tỉnh thức
ngay từ ở trên cái hành động, chuyển, chỗ mà chúng ta giao thời mà chuyển cái
hành động, đó là phải tỉnh thức. Và khi mà chuyển qua hành động đó rồi, thì phải
tỉnh thức trên hành động đó, để đương đầu với những cái ma chướng nó sẽ xen vô.
Nó làm cho chúng ta, cái chân lý bị chìm mất đi!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét