106- PHẬT
PHÁP ĐẨY LUI MỌI PHIỀN NÃO ĐAU KHỔ
(11:07) Cho nên nãy giờ Thầy muốn nói cho mấy con thấy,
đức Phật rất hay. Dạy chúng ta có cái đòn bẩy và có điểm tựa, để chúng ta bẩy
những bệnh khổ của chúng ta, bẩy những cái tâm phiền não của chúng ta. Bây giờ
các con đang bị sân, tâm các con đang giận hờn, thì đức Phật dạy chúng ta bẩy
cái giận hờn ra khỏi thân tâm các con liền tức khắc.
Thì đức Phật dạy trong hơi thở đức Phật dạy rất rõ: "Quán
ly sân tôi biết tôi hít vô, Quán ly sân tôi biết tôi thở ra". Tâm mấy
con đang sân chứ gì, phải không? Mấy con tác ý một cái, rồi mấy con nương vào
hơi thở, hít thở 5 hơi thở tác ý một lần, 5 hơi thở tác ý một lần. Chừng khoảng
độ 5 phút mấy con xả ra, thấy cái tâm sân mình đâu mất, các con làm thử đi nó mất
liền à!
Còn cái bệnh cái bệnh đau ở trong thân của mấy con, nó tùy
theo cái nghiệp nặng, nhẹ. Nếu nó nhẹ mấy con tác ý một, hai lần, mấy con nương
vào hơi thở mấy con hay hoặc là, nương vào cánh tay đưa ra, đưa vô như thế này,
thì mấy con bẩy nó cũng bay mất hết. Còn nếu bệnh nặng, thì nó phải có cái thời
gian dài hơn.
Thay vì nhẹ thì các con chỉ cần 5, 10 hơi thở là cái bệnh đó
nó bay rồi, còn nó nặng hơn thì nó phải 5, 10 phút, mà nặng hơn nữa thì 1 giờ,
2 giờ. Mà nặng hơn nữa cái bệnh các con, nghiệp mà, cái nghiệp mà nó có cái lực,
nó nặng. Có cái thì nó nhẹ, có cái nó nặng. Mà nó nặng thì các con cho nó một
hai ngày. Các con cứ ngồi đó tầm mà, đấu tranh với nó riết rồi nó cũng phải bay
mất nó chứ! Có cái nào mà nó không bay? Bởi vì mình có cái điểm tựa và mình có
cái đòn bẩy. Bẩy riết nó phải bay thôi, không có còn cái chỗ nào nó không bay!
Cho nên mình có pháp cứu mình mà, thoát ra khổ, khỏi khổ mà.
Cái này thực tế con. Các con thấy, mình cầu về Cực Lạc không thực tế, mà mình cầu
cái này, mình học tu cái này nó thực tế, mình làm chủ ngay cái thân đau khổ của
chúng ta, thân đau khổ.
Vậy thì mấy con nhớ tập tỉnh thức như Thầy đã nói đầu tiên, mấy
con đừng tập nhiều. Tập, rồi thí dụ như mấy con tập nhiều lắm là 10 phút thôi,
rồi mấy con nghỉ, nghỉ khoảng độ 5 phút hay 3 phút rồi mấy con tập lại. Thấy
mình khỏe là mình tập lại, để không nó mất thời gian. Rồi mình tập lại nữa. Và
cứ mấy con tập chừng 5 phút rồi mấy con nghỉ, nghỉ rồi tập, nghỉ rồi tập, cứ bấy
nhiêu đó mấy con tập.
Còn về hơi thở thì Thầy dạy mấy con. Bởi vì hơi thở nó tới 19
cái đề mục hơi thở, 19 cái đề mục để đối trị 19 cái khó khăn ở trong thân tâm của
mấy con. Do đó cái pháp nào của Phật nó cũng nhằm vào cái đối tượng khổ đau của
chúng ta mà dạy chúng ta, để chúng ta đẩy lui những cái khổ đau đó, chứ không
phải là dạy chúng ta tu chơi, hay hoặc là dạy chúng ta cầu khẩn, không phải vậy
đâu! Dạy chúng ta tự sức, tự lực mình làm chủ.
Cho nên đức Phật nói: "Tự thắp đuốc lên mà
đi", phải không? Tự thắp đuốc lên mà đi. Thì do đó, bây giờ các con tu
tập như vậy là các con đã tự thắp cái ngọn đuốc sáng, để soi đường mấy con đi,
mấy con sẽ hết khổ.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét