105- NHỮNG ẢO
TƯỞNG CỦA KINH SÁCH ĐẠI THỪA
(05:45) Vì vậy mà đạo Phật ra đời là quyết định, là chứng
đạt được, làm chủ được bốn sự đau khổ này. Vì vậy đức Phật mới đưa ra cái chân
lý để mà chúng ta biết, để mà chúng ta giải quyết bốn cái sự đau khổ. Chớ không
phải đưa ra đạo Phật ra đời để giúp chúng ta đi về cõi Cực Lạc mấy con, không
có! Hay hoặc là giúp chúng ta đi về Niết Bàn, không có! Hay hoặc là chúng ta Kiến
Tánh Thành Phật, không có! Ông Phật không có dạy chúng ta điều đó đâu, kinh
sách Phật Nguyên Thủy hẳn hòi đàng hoàng.
Người sau bịa ra điều này, thế kia, ảo tưởng trong cái sự ảo
tưởng của họ, rồi nghĩ ra điều này, thế kia, rồi chổng khu nhau mà lạy sám hối,
để mà cầu cho tiêu tai, thoát nạn, cầu cho tâm mình để mà tu tập thiền định,
ông Phật nào cho điều đó? Các con thấy trong kinh Hồng Danh, các con thường
hay, Phật tử mà, thường hay đến chùa trong cái ngày rằm, trong cái ngày 14 hoặc
là ngày 30 để mà lạy sám hối Hồng Danh chứ gì?
Trong Hồng Danh có một vị Phật, có nhiều vị Phật tưởng chứ
không phải là một vị Phật. Nhưng mà Thầy nhắc lại một vị Phật tưởng, để cho mấy
con thấy. Một cái nhà viết tiểu thuyết là Ngô Thừa Ân đã viết câu chuyện Tây Du
Ký, trong đó các con nghe cái nhân vật Tôn Ngộ Không phải không? Tức là Tề
Thiên Đại Thánh đó. Sau này thì phong cho ổng làm cái chức là Đấu Chiến Thắng
Phật, có phải không mấy con, mấy con đọc kinh Hồng Danh có nghe cái tên Đấu Chiến
Thắng Phật không?
Vậy thì trong cái thời mà Huyền Trang đi sang qua thỉnh kinh,
theo lịch sử Huyền Trang mà thật, thì đi thỉnh kinh, thì ông Phật ổng chết mất
rồi. Đi qua bên đó mới học ở bên trường học ở bên Ấn Độ, trường học Phật Giáo ở
bên đó, hình như là trường đại học Nalanda thì phải. Mà trong thời ông Phật đã
có cái trường đó chưa? Có phải không? Ngài Huyền Trang qua học có lịch sử hẳn
hòi.
Thế mà cái ông này ổng tưởng tượng rằng, khi mà Đường Huyền
Trang tức là Tam Tạng đó, là đức Phật còn sống. Cho nên qua mà, trong khi mà thỉnh
kinh, các con nhớ không, thỉnh kinh rồi mà không có cái lo lót đó, thì cho thỉnh
ba cái kinh không có chữ, có phải không? Tới chừng mà đem cái bình bát vàng mà
đưa cho ông Ca Diếp chứ gì, đưa cái bình bát vàng, cái ổng cho mình thỉnh kinh!
Trời đất ơi! Phật mà còn ăn lo mấy con! Nói cái kiểu gì kỳ vậy, phải không?
(08:13) Nhưng mà ở đây Thầy muốn nói, cái tưởng tượng của
một nhà văn người ta viết, người ta tưởng tượng ra những cái nhân vật, chứ làm
gì mà có Tề Thiên Đại Thánh? Thế mà bây giờ trong kinh Phật, kinh mà gọi là
kinh Đại Thừa đó, tụng niệm Hồng Danh đó, lại có tên cái ông Đấu Chiến Thắng Phật
đó, có phải không? Mấy con thấy, cái này có đúng không?
Rồi mình bây giờ cũng nghĩ rằng, kinh sách Đại Thừa nó trúng,
sự thật ra nó tưởng tượng ra nó viết, nó viết ra tưởng tượng. Đó là những nhà
văn người ta tưởng tượng ra thôi. Rồi bắt đầu mình chổng khu lạy sám hối. Cái
ông đó có thật không mà ông phù hộ mình? Cho nên chổng khu mà lạy sám hối kiểu
này, lạy cái ông Phật tưởng không à! Đấu Chiến Thắng Phật là ông Phật tưởng chứ
đâu phải thật!
Cho nên Thầy nói thật sự, cái ông Phật thật chỉ có ông Phật
Thích Ca mà thôi, người Ấn Độ. Còn ông Phật Di Đà, có phải thật không mấy con?
Cũng đâu có thật. Ông Phật tưởng không à, nó đâu có thật. Người ta tưởng cõi Cực
Lạc, người ta vẽ ra cõi Cực Lạc để người ta tạo cái lòng ham muốn của mình. Đời
thế gian này cực quá, làm được một tấc vàng, một chỉ vàng quá khó, mà đất nước
Cực Lạc mấy con nghe họ diễn tả, đất họ đó trải bằng vàng không! Trời ơi tui
ham! Nếu mà tui được về đó tui cạy hết, có phải không?
Bởi vì lòng tham của mình mà. Mà ở đó sướng thiệt, muốn ăn gì
có nấy hết, còn ở đây tui muốn ăn, tui làm cực gần chết, tui mới có ăn. Nó tạo
cho cái lòng ham muốn mình càng cao lên. Bởi vì Cực Lạc nó sung sướng quá mà, Cực
Lạc là sung sướng mà. Cho nên nó tạo cho mình, mình mới ham mình ráng mình niệm
Phật để tui bỏ cái thế gian này mà tui về cái kia, tức là người ta dụ mình mấy
con!
Đó là kinh sách Tịnh Độ nó dụ mình bằng cách đó. Còn kinh
sách Pháp Hoa nó dụ mình bằng cách nào các con? "Dù cho tao tội
hơn núi cả, Diệu Pháp Liên Hoa tụng mấy hàng". Trời mấy con tạo tội
như núi, đi ăn trộm, ăn cắp, bây giờ công an bắt, rồi bây giờ mình tụng chừng
vài ba câu kinh Pháp Hoa thì nó cũng thả mình ra! Thì như vậy sướng quá rồi chứ
gì? Đó là dụ mình chứ làm sao có chuyện đó được mấy con! Tất cả những kinh sai
quá sai!
Cho nên ở đây Thầy nói thẳng nói thật, có mất lòng, nhưng mà
sự mất lòng đó, mấy con còn có sự suy nghĩ cái đúng cái sai. Còn dạy mấy con ở
đây là giúp cho mấy con có những cái điều kiện làm chủ sự đau khổ của mấy con
ngay liền. Khi mà mấy con làm chủ được bốn chỗ sanh, già, bệnh, chết, mấy con hạnh
phúc rồi, cần gì mấy con đi Cực Lạc nào?
Ở đây ngày ăn một bữa, làm sao mấy con thiếu? Mấy con ăn ba bốn
bữa, thì mấy con thấy làm chật vật quá ăn không đủ, chứ còn ăn như Thầy một bữa,
làm sao ăn nhiều được mấy con? Mà Thầy, các con thấy Thầy bây giờ là bảy mươi mấy
tuổi rồi, gần tám mươi tuổi, còn một năm nữa là tám mươi tuổi rồi. Thế mà Thầy
ăn một bữa, Thầy có chết, Thầy có bệnh đau đâu? Cái sức của Thầy bây giờ già rồi,
mà Thầy còn nói rổn rảng như thế này thì mấy con thấy, cái lợi ích thiết thực của
một người tu ăn ngày một bữa rất lợi ích, không đau bệnh.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét