13- TU TẬP ĐỊNH VÔ LẬU BẰNG CÁCH SỬ DỤNG Ý THỨC
TƯỞNG
(1:20:56) Trưởng lão: Bây giờ tới
cái Định Vô Lậu. Định Vô Lậu là định dùng quán tưởng để mà phá vỡ
đi những cái ngặt nghèo rất khó, khi mà Định Niệm Hơi Thở nó không đủ sức đẩy
lui. Định Vô Lậu là sự chuẩn bị cho chúng ta có cái quán tưởng. Quán tưởng ở
đây không có nghĩa là dùng tưởng uẩn của chúng ta, mà dùng ý thức tưởng của
chúng ta mà quán tưởng.
Bởi
vì mấy con cứ tư duy cho nó đúng cách là tâm của chúng ta nó phải phân biệt
được. Từ cái ý thức của chúng ta, thì trong cái ý thức đó nó có cái ý thức
tưởng. Cũng như bây giờ có một cái dĩa này, nó như thế này, trước mắt của Thầy
thấy cái dĩa này là ý thức biết cái dĩa.
Bây
giờ dẹp cái dĩa đi. Thầy ngồi đây. Thầy tưởng ra hình ảnh của cái dĩa đó thì
cái này gọi là ý thức tưởng. Chúng ta tưởng ra một cái gì. Cũng như các nhà
khoa học họ ngồi họ nghĩ tưởng cái này. Họ thí nghiệm cái này ra họ tưởng. Cái
này có thể là nó sẽ sanh ra cái gì? Rồi họ mới cho vào phòng thí nghiệm.
Bây
giờ họ thấy cái meo gì đó. Họ nghĩ là trong này có vi trùng, có loại vi khuẩn
gì, họ mới nghĩ tưởng thôi. Chứ họ chưa chắc biết đã ở trong đó có.
Nhưng
mà khi mà họ đem vào phòng thí nghiệm. Họ mới tìm ra thì họ thấy nó có đúng.
Như vậy là ý thức tưởng của chúng ta nó đang dùng cái tưởng của nó để nó đi tìm
một sự thật. Cho nên đó là các nhà khoa học thường sử dụng ý thức tưởng.
(01:22:38) Còn cái tưởng đồng cốt không phải ý thức
tưởng mấy con. Mà cái tưởng uẩn của nó làm việc. Phải phân biệt được 2 cái loại
tưởng. Những đồng cốt mà có ma nhập hay có hồn người nào nhập họ. Cậu, cô gì
nhập. Nó nói chuyện này, chuyện kia. Nó nói bệnh, nói hoạn cho. Nó trị bệnh,
trị này kia, thì đó là tưởng uẩn nó làm việc. Chứ không phải có ma, có tà gì
hết đâu. Đó là cái tưởng.
Cho
nên ở đây ý thức tưởng chúng ta nhiều khi chúng ta lầm tưởng uẩn với cái ý thức
tưởng của chúng ta. Cho nên tôi đâu có tưởng cái gì đâu mà sao tôi thấy ma, tôi
đâu có tưởng ma mà nó thấy ma. Nhưng mà không ngờ là tôi không tưởng ma, là ý
thức tưởng tôi không có, nhưng mà cái tưởng của tôi nó làm ra ma có.
Các
con hiểu phân biệt được cái chỗ này chúng ta mới thấy được. Tôi đâu có ngồi tôi
tưởng ma. Mà tôi đâu cũng có sợ ma đâu. Nhưng mà tại làm sao tôi cũng thấy được
bóng dáng ma đó. Tôi cũng thấy được những điều kiện đó là cái tưởng của chúng
ta làm ra. Chứ không phải là ý thức tưởng.
Phân
biệt được rồi thì chúng ta mới thấy được cái chỗ tu của chúng ta.
Vậy
thì Thầy muốn phân biệt được cái Định Vô Lậu này là cái định dùng ý thức tưởng
mà tu, chứ không phải dùng tưởng. Còn dùng tưởng mà tu tập đó là nhân điện, khí
công.
Cho
nên vì vậy trước khi mà chúng ta dùng cái tưởng đó mà tu tập thì chúng ta phải
mượn cái ý thức tưởng mà tu, luyện nó, để cho cái đó hoạt động lên, cái tưởng
nó hoạt động lên. Khi mà cái tưởng hoạt động lên thì chúng ta sử dụng cái tưởng
đó mà làm cái chuyện mà trị bệnh. Làm cái chuyện mà mê tín. Làm cái chuyện mà
này, kia, nọ đó là tưởng nó làm ra. Nhưng trước khi muốn sử dụng được cái tưởng
thì phải dùng cái ý thức tưởng của chúng ta. Để mà sử dụng cho tâm ly dục, ly
ác pháp thì đức Phật cũng khéo léo ở trong Định Vô Lậu này. Các con nhận xét
cho kỹ. Bởi vì phải thấu đáo được pháp mà đức Phật dạy. Chứ còn nếu mà không
thấu đáo được, thì chúng ta sẽ lầm, sẽ lạc đi. Đức Phật cũng biết dùng ý thức
tưởng mà tạo lập nó. Cho nó thành một đối tượng để cho nó diệt cái lòng ham
muốn của mình, chứ không có cái gì hết.
(01:24:53) Bây giờ đức Phật dạy chúng ta quán thân
bất tịnh nè. Trước khi dạy chúng ta quán thân bất tịnh thì ông ta bảo mình phải
đi ra cái rừng thây ma đó, xem nó bất tịnh như thế nào? Nó hôi thối như thế
nào? Rồi xương cốt nó, gân xương của nó bị rã rụng như thế nào? Mình phải ra
đó, rồi ra đó thì cái mùi của nó thối tha như thế nào? Rồi con mắt thấy nó sình
nước vàng, nước cốt rồi nó đen, nó thấm như thế nào? Nó sanh chằng, sanh chẹo
gì đó, đủ loại đó. Mình nhìn cho thấy thật kỹ lưỡng đàng hoàng. Tức là dùng cái
ý thức của chúng ta thấy nó đàng hoàng. Rồi bắt đầu bây giờ mới về nhà, mới
ngồi, mới tưởng nó ra. Bắt đầu bây giờ mới tưởng nó ra cái thân bất tịnh. Do đó
mà chúng ta tưởng ra như vậy để làm gì?
Khi
mà chúng ta tưởng nó ra trước mặt. Chúng ta thấy cái thây ma người đó chết. Rồi
cái miệng, cái mồm, cái đầu, cái cổ. Nước vàng, nước gì nó chảy ra, nó thấy mà
ghê gớm, mủ máu gì thấy ghê gớm lắm.
Do
đó chúng ta thấy chúng ta nhàm chán cái thân. Quá sợ cái thân chúng ta. Trời
ơi! Cái thân chúng ta thấy dơ bẩn quá.
Do
như vậy rõ ràng là chúng ta ngồi đây mà chúng ta cũng nghe nói. Bây giờ cái
người mà học nghe nói cái thân bất tịnh, thì người ta cũng chấp nhận. Nhưng mà
sự thật ra họ đâu có thấy bất tịnh thật sự. Cho nên phải dùng qua một cái
tưởng. Lúc bây giờ cái ý thức của chúng ta nó đến, nó nhìn thấy cái thân xác đó
nó bất tịnh. Nhưng mà không lẽ nó cứ đeo cái thân xác đó hoài để nó thấy sao.
Phải không?
Cho
nên nó đâu có đeo được. Cho nên nó về, nó mới dùng cái ý thức tưởng của nó tưởng
ra cái hình ảnh. Cho nên nó tưởng ra hình ảnh đó. Vì vậy mà bây giờ nó ngồi
đây, nó không có cái thây ma. Nhưng mà nó ngồi nó tưởng cái nó thấy, có cái
thây ma trước mặt của nó.
Trời
ơi! Thấy cái thây ma, mình thấy ghê gớm. Rồi mới xét lại thân của mình, nó cũng
là hôi thối, nó cũng bẩn thỉu, cũng sình chương, sính chướng nó cũng hôi thối
vậy. Cho nên từ đó mình nhàm chán cái thân mình quá. Mình thấy mình ghê gớm cái
thân của mình quá.
Đó
là phương pháp để làm chúng ta ly cái chấp ngã của chúng ta. Ly chấp cái thân
của chúng ta là thật. Đó là cách thức của Phật dạy. Chứ không phải là dạy chúng
ta dùng tưởng để có Thần thông. Để làm cho người ta sợ, để làm bùa, làm phép để
trị bệnh người ta lấy tiền ăn. Không phải cái chuyện này đâu.
Cái
chuyện kia là chuyện của mấy ông Thầy phù thủy, ông ấy làm như vậy, biết dùng
cái tưởng đó.
(01:26:58) Ở đây ông Phật dùng cái tưởng để rồi cái
tưởng này nó thật sự cái tưởng của chúng ta, nó tạo thành một cái hình. Cái
tưởng uẩn của chúng ta nó tạo ra thành hình. Bây giờ Thầy ngồi Thầy tưởng. Mới
đầu Thầy dùng ý thức tưởng Thầy tưởng nó không thành hình giả đâu.
Nhưng
khi mà Thầy dùng ý thức tưởng một thời gian. Cái tưởng ở trong tưởng uẩn của
thân Thầy nó mới tạo thành ra hình ảnh để trước mặt cho Thầy. Tức là nó đem để
cái thây ma trước mặt của Thầy.
Bắt
đầu bây giờ Thầy mới ngồi đây Thầy tưởng mà hai con mắt Thầy nhìn thấy thật sự
có cái thây ma nằm ở đằng trước. Mà nó sình lên. Mà nó hôi thối. Cái mũi của
Thầy thường đâu có cái thây ma nằm đây. Bây giờ Thầy nghe nó thối, Thầy nghe nó
thối đó là do hương tưởng. Còn cái sắc này gọi là sắc tưởng. Cái mùi hương do
cái tưởng của Thầy nó làm ra. Cái mùi thối đó do cái tưởng của Thầy nó làm ra.
Còn hình ảnh này do cái tưởng của Thầy làm ra. Chứ cái ý thức tưởng nó không có
làm ra được. Nhưng mà mượn cái ý thức tưởng để mà luyện cái tưởng gọi là Quán
Vô Lậu.
Nó
làm cho cái lậu hoặc của chúng ta sạch. Nó làm cho chúng ta nhàm chán, làm
chúng ta không còn chấp ngã, chấp thân của chúng ta nữa. Đó là quán tưởng. Cho
nên vì vậy mà Quán xương Trắng. Một người đi ngang qua vầy. Bình thường thì
Thầy không tưởng. Thầy không dùng cái ý thức tưởng của Thầy. Thầy thấy người ta
đi, người đó cũng đẹp đẽ, cũng sạch sẽ, ăn mặc cũng đẹp sang, cũng tốt.
Nhưng
mà Thầy tưởng cái người đó là cái bộ xương thì bắt đầu Thầy thấy cái bộ xương
đi, không có thấy quần áo họ. Thấy cái bộ xương đang đi như vầy. Cái bộ xương
rõ ràng đi vậy chứ không phải là thấy.
Đó
là Thầy đã tu kết quả của pháp quán tưởng. Quán tưởng Vô Lậu tức là Định Vô Lậu
đó là phải dùng tu tập như vậy. Cho nên bây giờ Thầy thấy sáng Thầy còn muốn ăn
này, Thầy thấy còn thích ăn này. Ăn cũng còn muốn ăn ngon này. Đó vì vậy mà
Thầy chưa có nhàm chán về ăn.
Cho
nên Thầy quán thực phẩm bất tịnh. Mà có bài pháp, đức Phật dạy mình quán thực
phẩm bất tịnh mà. Cho nên khi đó Thầy quán thực phẩm bất tịnh rồi Thầy nhàm
chán quá. Thầy thấy thực phẩm nó thiu, nó thối, nó hôi, mùi nó thối quá. Thật
sự ra bây giờ Thầy ưa ăn một món ăn một cái ổ bánh mì, hoặc là cái dĩa đồ ăn
hay một cái tô súp. Nhưng mà bây giờ Thầy ngồi Thầy quán. Bản chất Thầy thích
một tô súp như vầy, ngon như vậy. Thầy ngồi Thầy quán tưởng. Tô súp này nó
thiu, nó thối rồi nó mùi hôi, nó chua chát nó bốc lên. Khi mà Thầy tưởng ra một
cái là Thầy hết muốn ăn rồi. Mà hết muốn ăn là nhàm chán rồi chứ gì mấy con.
Cho
nên cái tưởng nó giúp chúng ta rất mạnh. Cho nên từ đây về sau Thầy thấy ăn để
sống, chứ thật ra đồ ăn này bất tịnh. Thầy không nhàm chán, ở trong này nó muốn
ăn cái, Thầy tưởng ra, Thầy thấy thối quá trời, hết muốn ăn.
(01:29:43) Cái lực của nó đã thành, hiện ra được
cái mùi chua chát, cái mùi hôi thối của cái thực phẩm thì còn muốn ăn cái gì
nữa. Hết muốn ăn.
Thử
bây giờ Thầy đem một tô phở như thế này mà nó mốc lên cái mùi thối như một con
chuột chết. Như vậy thử mấy con có ăn được không?
Chắc
chắn là thôi tôi nghe cái tô phở này, mà cái mùi thối như vầy là tôi hết muốn
ăn rồi. Mà hết muốn ăn là cái gì mấy con biết không? Nhàm chán.
Đó
là Định Vô Lậu, mấy con phải tu tập chứ. Nếu mà cái tâm mấy con còn sắc dục,
còn ham ăn thì mấy con phải tu tập những cái quán tưởng này chứ. Thì nó mới
nhàm chán được, mới giải quyết được chứ.
Con
cứ nói. Con có hỏi gì để Thầy nói tiếp
Các
pháp của Phật đều là trang bị cho chúng ta đủ cách. Bây giờ tâm của chúng ta
khởi sắc dục. Nó khởi lên cái niệm, không phải thường đâu, không phải dễ. Nếu
mà các các không quán được THÂN BẤT TỊNH này, thì mấy con không đối trị lại nó
đâu. Nó ngầm ngầm đó, chứ nó nổi lên thì nó mạnh lắm chứ không phải dễ đâu. Cho
nên khi đó, các con phải biết như thế nào, quán THÂN BẤT TỊNH, quán cho nhàm
chán. Khi đó, các con nghe mùi thối của thân người là các con chán nhàm chán
liền. Các con sợ về sắc dục. Nó đối trị rất mạnh. Vì vậy mà mấy con nên tập.
Như bây giờ mình bị cái tâm sắc dục của mình, thì mình nên tu tập cho đến khi
nó thực hiện ra được cái tưởng này thì mấy con mới có thắng nó được.
(01:31:33) Các con biết khi đức Phật sắp sửa thành
đạo, mấy Ma Vương mà nó hiện lên phụ nữ, đó là tâm sắc dục của đức Phật đó, chứ
không phải phụ nữ ma đâu. Mà chính cái tâm nó hiện ra những hình ảnh của người
phụ nữ đẹp thế này, thế khác. Nó gợi lên. Như vậy, đức Phật chiến đấu như thế
nào, mấy con biết không?
Nếu
đức Phật không dạy những bài kinh này làm sao chúng ta biết Quán Thân
Bất Tịnh. Làm sao nó nhàm chán được sắc dục đâu. Tới giờ phút cuối cùng,
tất cả những cái chướng này đều nổi lên đánh chúng ta. Chúng ta phải biết cách
thức tu tập rèn luyện từng chút để cho nó đủ sức chiến đấu. Chúng ta mới mở mặt
trận để đánh nó một đêm. Nghĩa là đánh một đêm là nó hiện ra đủ loại ma hết.
Các
con ôm pháp đi rồi nó đánh cái cảm thọ, rồi nó đánh cái thân nghĩa là cái cảm
thọ nó đánh các con. Coi như là thân của mấy con bị đau nhức khắp cùng người
con hết. Nghĩa là nó đánh tan nát con hết nhưng mà con vẫn bất động. Dùng các
pháp để đẩy lui chướng ngại pháp: "An tịnh thân hành" đó
là pháp để đẩy lui các cảm thọ.
Rồi
nó đánh tâm con dao động về mặt tâm lý, khởi niệm này, khởi niệm kia, tuôn
trào, các con dùng đề mục "An tịnh tâm hành" thì con
sẽ chiến thắng nó được.
Còn
nó đánh các con về si – hôn trầm, thuỳ miên, vô ký, gục tới gục lui, thì con
dùng đề mục: "Với Tâm định tĩnh, tôi biết tôi hít vô. Với tâm định
tĩnh tôi biết tôi thở ra".
Còn
nó đánh tâm sắc dục khởi lên thì các con quán tâm bất tịnh lập tức. Quán đúng
pháp là con đẩy lui, chứ không quán đúng pháp là con không đẩy lui nó được đâu.
Nó
có bài bản, phương pháp hết chứ, đức Phật trang bị cho mình một cuộc chiến đấu
với giặc sinh tử mà, nó đánh mặt nào, mặt nào là đức Phật đã biết hết. Cho nên
trang bị mình đủ pháp.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét