11- CẦN CHẾ NGỰ, KHÔNG ĐƯỢC ỨC CHẾ TÂM
(01:04:10) Trưởng lão: Cho nên không
phóng dật là đầu tiên mà đức Phật dạy chúng ta. Như Thầy đã nhắc lại ở
trong “Những lời đức Phật dạy” nói về cách thức chế ngự, chứ
không được ức chế. Chế ngự cái tâm của chúng ta. Chế ngự cái lỗ tai của chúng
ta. Chế ngự con mắt của chúng ta. Đó là cách thức chế ngự
Cho
nên chế ngự tức là phòng hộ, hộ trì, làm cho nó đừng có duyên theo âm thanh,
sắc tướng. Đó là cái đầu tiên để cho nó ngăn và diệt những các ác pháp ở bên
ngoài tác động vào. Để rồi cuối cùng khi mà chúng ta ngăn được như vậy thì cái
tâm tham, sân, si của chúng ta ở trong này, tất cả những cái thô ở trong này
đều là ly ra. Mà ly ra như vậy thì niệm khởi chúng ta nó sẽ giảm xuống. Chứ
không phải do chúng ta ức chế mà nó giảm. Các con hiểu cách thức của đức Phật.
Đạo Phật tu là phải như vậy.
Cho
nên phòng hộ, giữ gìn tâm không phóng dật là tức là cái chế ngự chứ không phải
ức chế nó. Cho nên bây giờ chúng ta chế ngự như thế nào?
Thay
vì đi thì chúng ta ngó qua, ngó lại. Nhưng mà chế ngự con mắt của chúng ta thì
chúng ta đâu có ức chế đâu. Chúng ta nhìn nó xuống, chúng ta đâu có bắt nó nhắm
đâu. Cho nên chúng ta có nhìn, nhưng mà nhìn nó xuống, không cho nó nhìn qua,
nhìn lại gọi là chế ngự. Còn bắt buộc chúng ta nhắm mắt lại như vậy đó là ức
chế, ức chế con mắt làm cho nó không thấy. Còn cái này cho nó thấy. Nhưng mà
anh đừng có thấy bậy, thấy bạ xung quanh đấy nha. Anh thấy bậy, thấy bạ thì anh
thu những hình ảnh ấy nó vô đây thì anh rối loạn cái thân, tâm anh à. Nó động,
nó không độc cư được; do đó mình đi, mình cứ ngó xuống như vậy.
Tại
sao mình đi mình cứ ngó xuống mà mình không nhắm mắt, mình nhắm mắt là ức chế
nó. Còn mình đi mình ngó xuống là chế ngự nó.
Cho
nên các con phân biệt được cái chỗ chế ngự và ức chế. Hai cái nó khác. Biết
được như vậy thì chúng ta thấy rằng, những cái gì mà chúng ta làm quá căng thì
cái đó là chúng ta ức chế. Cũng như bây giờ thay vì 1 ngày Thầy ăn 3 chén cơm.
Còn hôm nay Thầy không có cho nó ăn. Thầy bắt nó uống nước không à. Như vậy là
Thầy ức chế nó đó, cho nên nó khổ sở lắm. Thầy nói bây giờ tao cho mày ăn 3
chén cơm là đủ 1 ngày mày sống rồi; mà mày còn muốn ăn thêm là tao không cho.
Chiều hay sáng ăn thêm là Thầy không cho. Tức là Thầy chế ngự nó chứ không phải
là Thầy ức chế nó. Còn Thầy ức chế nó, Thầy không có cho nó ăn hoặc là Thầy cho
nó ăn chừng chút thôi, tức là ức chế nó. Thay vì nó ăn 3 chén nó đủ nuôi cái
thân mà bây giờ cho nó ăn có một muỗng. Như vậy là ức chế nó. Nó làm cho khổ
quá. Cái đó là cái sai.
Cho
nên mình phải phân biệt được những kinh Phật thường dạy chúng ta chế ngự tâm,
chứ không phải ức chế tâm.
Các
con hiểu chỗ này. Cho nên nhiều khi chúng ta nhìn hơi thở, biết hơi thở ra hay
cố gắng Niệm Phật cho được nhất tâm đều là bị ức chế.
Còn
mình chế ngự thì nó không phải vậy. Cho nên ở đây chúng ta có chế ngự tâm, chứ
không phải ức chế tâm. Chúng ta nhìn hơi thở. Hít vô, thở ra tôi biết hít vô,
thở ra. Đó là có chế ngự tâm rồi đó. Nhưng nếu tôi kéo dài hơn cái sức của tôi
tới 10 hơi thở, 20 hơi thở là tôi bị ức chế. Cho nên 5 hơi thở tôi lại tác ý.
Vì vậy mà ý thức tôi không bị chìm. Đó là tôi không ức chế nó. Các con thấy
chưa?
Hiểu
được như vậy thì các con thấy đường lối của đạo Phật dạy chúng ta rất rõ ràng
và cụ thể. Vì vậy khi chúng ta tu tập Định Niệm Hơi Thở, những giai đoạn đầu
tiên mà có kết quả. Từ đề mục thứ nhất cho đến cái đề mục thứ sáu mà chúng ta
tu tập cho cụ thể, cho có kết quả rồi; thì đề mục thứ 7 cho đến cái đề mục thứ
18 rất là dễ dàng. Lúc bây giờ khi nào tâm chúng ta an tịnh rồi, thì chúng ta
bắt đầu quán ly tham, quán vô ngã, quán ly sân, quán ly si. Tùy theo mỗi trạng
thái tâm tham, sân, si của mình, ở trong thân, thì mình tự trạch pháp ra một
cái câu để mà tác ý cho phù hợp, thì nó mới đúng.
(01:07:34) Chẳng hạn như trong này, các con thấy đề
mục thứ 7 thì nó sắp xếp cho chúng ta là: "Quán thân vô thường tôi
biết tôi hít vô", nhưng mà bây giờ mình thấy cái tâm mình nó còn tham
ăn, thì mình đặt câu là “quán ly tham, quán lìa cái tham ăn ra”. Để
cho nó lìa cái tham ra thì: "Quán ly tham tôi biết tôi hít vô.
Quán ly tham tôi biết tôi thở ra". Mục đích mình lìa cái tâm tham ăn
của mình, thì mình tác ý câu đó. Chứ không phải bắt buộc chúng ta theo thứ tự.
Không phải tu lần lượt đề mục thứ 7 rồi thứ 8, thứ 9, thứ 10, tùy theo trạng
thái tâm của mình.
Bây
giờ mình dẹp được những trạng thái tâm của mình rồi bắt đầu những cái gì mà
chưa quán, chưa tu thì bắt đầu mình sẽ tu tập cái đó sau, không sao hết. Còn
thí dụ như bây giờ, tâm của tôi bây giờ tôi đang ngồi nó an tịnh như thế này,
bỗng dưng nó buồn ngủ, nó hôn trầm, nó mất tỉnh thức đi, thì đâu có nghĩa là
ngồi đây tôi quán ly tham nữa.
Tôi
phải: "Với tâm định tĩnh tôi biết tôi hít vô. Với tâm định tĩnh
tôi biết tôi thở ra" chứ. Mình có quyền mình có thể đưa cái đề
mục này trở lên cái đề mục khác. Để cho mình thay đổi, để mình chiến đấu lại
với cái nội thân của mình đang ở trong cái trạng thái nó đang bị ngu si, nó
đang bị trạng thái hôn trầm, thùy miên, mình có quyền là đem đề mục thứ 17 trở
lên đề mục thứ 7, mình tu tập chứ. Chứ đâu phải là bắt buộc mình phải theo thứ
lớp đâu.
Các
con hiểu sau khi từ cái đề mục thứ nhất cho đến đề mục thứ 6 tu xong rồi thì từ
đây về sau các con có quyền thay đổi. Chứ không có cố chấp ở trên đó. Phải
thiện xảo khéo léo mà. Đức Phật nói phải thiện xảo khéo léo mà. Các con nghe ở
trong bài “thời Định Niệm Hơi Thở vô, hơi thở ra này cần phải khéo tác
ý”. Phải khéo léo sự tác ý của nó. Cho nên các con phải biết thiện xảo,
khéo léo, thì các con sẽ có kết quả.
Nãy
giờ Thầy nói như vậy các con đã tiếp nhận những điều mà Thầy nói. Các con sẽ về
phân ra cách thức trong thời tu tập của các con.
(01:09:39) Các con thấy, các con phải nhớ kỹ. Trước
phải làm cái gì. Sau kế đó rồi phải làm tất cả những cái gì, rồi tuần tự tu tập
kỹ lưỡng, hẳn hòi, thì Thầy tin rằng thời gian các con sẽ tu ngắn lại, không
còn dài nữa. Mà kết quả rất mau. Các con nhớ chưa?
Như
vậy là từ cái đề mục mà thứ 7 này trở lại tới đề mục thứ 18, thì các con có
quyền thay đổi lên xuống tùy theo tâm trạng của các con. Đặc tướng của các con
đang ở trong cái thế bị kẹt nào.
Bởi
vì khi mà thân tâm các con được an tịnh rồi, thì các con chỉ sử dụng nó để các
con đẩy lui chướng ngại đó. Còn hoàn toàn thân tâm các con nó thanh tịnh, nó
không có chướng ngại một cái gì. Tâm con nó hoàn toàn nó giữ gìn đúng cái Giới
Hạnh nó không có vi phạm thì lúc bây giờ các con cứ tuần tự mà tập từng cái đề
mục đó. Chứ không phải là bắt buộc các con phải tập cái này trước, cái kia sau
đâu. Không phải đâu. Các con lần lượt, tuần tự mà tập.
Còn
có chướng ngại thì các con thay đổi liền. Nghĩa là có chướng ngại ở trên thân
và tâm thì các con thay đổi đề mục mà tác ý. Đó là các con mới biết cách thiện
xảo, mà tu cho đúng.
Còn
nếu hoàn toàn không có chướng ngại gì trên thân, tâm con thì cứ theo từng đề
mục. Thay vì quán ly tham trước, thì các con sẽ quán đúng như Thầy dạy: "Quán
thân vô thường tôi biết tôi hít vô. Quán thân vô thường tôi biết tôi thở
ra". Các con cứ theo tuần tự mà tu tập. Mà nếu có chướng ngại thì các
con thay đổi liền.
Dù
là trong khi bây giờ không có chướng ngại con tu. Quán vô thường đi hay quán là
thân vô thường, hay quán thọ vô thường đi, con đang tu tập cái đề mục đó thì
bắt đầu bây giờ nó có cái chướng ngại nổi lên là các con sử dụng đề mục khác
liền tức khắc. Chứ không phải là bắt buộc ở chết trong đề mục đó phải tu cho
xong rồi mới tu tới cái khác thì không phải vậy đâu. Không phải cố chấp như
vậy.
Để
chúng ta học tập làm chủ tất cả những điều kiện tu tập của chúng ta. Và những
đề mục sau này đặt thành vấn đề là thân, tâm các con yên ổn mà các con tu tập.
Thì trong những đề mục này nó có một cái nội lực. Có nội lực tự động nó sẽ ly
tham, sân, si các con ra. Nó sẽ giúp cho các con ly tham, sân, si ra. Và nếu
các con muốn biết chắc chắn là kết quả của nó có hay là không?
(01:11:42) Thí dụ như bây giờ trong gia đình mình
có chuyện gì làm cho mình sân, làm cho mình buồn phiền lên, làm cho mình giận
lên, thì ngay đó, các con áp dụng thử. Các con sẽ thấy hiệu quả nó ngay liền.
Các
con bây giờ tâm mình đang sân thì mình: "Quán ly sân tôi biết tôi
hít vô. Quán ly sân tôi biết tôi thở ra". Con chỉ nhắc như vậy rồi con
hít thở 5 hơi thở rồi con nhắc như vậy đó. Thì chừng 10 hơi thở con thấy sân
của con mất tiêu à. Nó không còn nữa. Đó là áp dụng vào đời sống của mình liền
tức khắc, một hiệu quả vô cùng tận. Nó làm cho chúng ta không còn sân nữa.
Còn
thí dụ như bây giờ chưa tới giờ ăn mà nó khởi ý nó muốn ăn, nó thèm ăn, thì các
con cứ ôm cái đề mục này các con tu tập: "Quán ly tham tôi biết
tôi hít vô. Quán ly tham tôi biết tôi thở ra". Một chút xíu ấy thì các
con thấy không thèm ăn đâu. Nó có hiệu nghiệm, hiệu quả vô cùng. Các con thử
khi nào mà tới giờ này, mà nó đói bụng quá, nó muốn ăn. Nó muốn đi khất thực ăn
rồi. Giờ này đâu phải là giờ mày ăn cơm, mà giờ nó đói bụng nè. Bởi vì hồi sáng
hôm qua, chiều hôm qua không ăn. Tới bây giờ nó đói bụng, nó cồn cào, nó muốn
ăn này. Con thử pháp coi nào, thử coi nó có hiệu nghiệm không?
Các
con ngồi xếp bằng lại hẳn hòi, trước khi làm thì ước nguyện cho tôi ly dục, ly
ác pháp hoàn toàn. Lòng tin tôi đặt trọn ở nơi đức Phật rồi. Bắt đầu các con
tác ý. Các con nói:
"Quán ly tham tôi biết tôi hít vô. Quán ly tham tôi biết
tôi thở ra".
Các
con tác ý chừng 5 hơi thở tới 10 hơi thở. Các con thấy hết đói bụng rồi. Bây
giờ nó không có còn rọc, rẹc trong bụng nữa, nó không còn đói nữa.
Các
con mới thấy là Phật pháp là vi diệu lắm đấy, các con, mình bình thường, mình
tu, mình không thấy gì. Nhưng mà đến khi mà có chuyện rồi mấy con thử quán coi.
Cái bụng hết kêu ở trong đó rồi. Chứ sao hồi nãy nó kêu nó muốn ăn. Nó đói bụng
thì đó là các con sẽ thử. Thí nghiệm thử pháp của Phật coi có phải có hiệu
nghiệm không?.
Rồi
các con nghe sao nó im re, nó không có sôi ruột, nó không có gì nữa hết, thì
các con biết là Phật pháp hay thiệt. Cái bụng mình đang đói nó sôi đấy chứ. Nó
kêu rọc rọc ở trong đấy chứ, mà sao bây giờ nó lại hết rồi. Nó có tác động rất
mạnh đó các con ạ. Thầy nói các con thử làm đi. Các con tu đi rồi các con thử
coi nó có hiệu quả lắm đấy.
Thầy
nói Phật pháp rất là mầu nhiệm. Mầu nhiệm mà mầu nhiệm không có nghĩa là những
Thần thông của phù thủy.
Thầy
muốn nói Thần thông của phù thủy biến hóa tàng hình làm cái này, làm cái kia.
Đó là Thần thông của phù thủy. Thần thông của phù thủy là như thế nào?.
Bây
giờ con nhức đầu Thầy dùng nhân điện của Thầy. Thầy đưa cánh tay trên đầu con.
Thầy ở đây, Thầy đưa ở đầu con, con hết nhức đầu. Đó là phù thủy mấy con. Phải
nói cái lực mà trị như vậy gọi là phù thủy.
(01:13:58) Còn con bây giờ con thấy cái đầu con
nhức này. Con ngồi im lặng: "An tịnh thân hành tôi biết tôi hít
vô. An tịnh thân hành tôi biết tôi thở ra". Một chút xíu đầu con hết
nhức, là cái lực của con đã trị bệnh con. Cho nên nó chuyển nghiệp của con.
Còn
cái người khác mà trị như vậy đó là ảo. Con đang làm ác con phải thọ khổ. Con
không tự chuyển con mà người khác chuyển là con bị phù thủy rồi.
Thầy
nói thật sự đó là loại phù thủy không à. Cho nên vì vậy mấy người mà trị nhân
điện đồ, mà nói họ phù thủy thì họ ghét Thầy lắm. Mà sự thật ra phù thủy đấy
mấy con. Đó là lực phù thủy. Cho nên mấy con nghe những người mà người ta luyện
Thần thông, bùa chú là những cái loại phù thủy.
Còn
đạo Phật không có dạy chúng ta luyện cái này đâu. Mà dạy chúng ta làm chủ được
sự đau khổ của chúng ta. Bốn sự đau khổ của chúng ta là: Sanh- Già- Bệnh- Chết.
Các con thấy chưa, nó khác, nó không có luyện cái này đâu.
Mà
tự mình cứu lấy mình, không có cần ai hết. Mà cần người khác thì không được.
Bởi vì tự thắp đuốc lên đi mà. Tự mình đốt cây đuốc lên để cho mình thoát ra
những khổ đau này. Chính mình chứ không phải người khác được.
Người
khác làm cho mình hết đau là người này chỉ là ảo giác thôi, chỉ là tưởng thôi.
Chứ không thể nào. Mình hết được trong vòng 1 giờ, 2 giờ. Nhưng ngày mai, ngày
mốt mình sẽ bệnh nữa. Cũng như một bác sĩ trị mình, cho uống thuốc mình. Khi
mình hết bệnh này thì mai mốt có bệnh khác, chứ làm sao mà hết được.
Còn
đối với con, con sẽ tu tận cùng cái thân con, nó không có làm gì mà bệnh được
đối với con hết. Mà mỗi lần nó có bệnh, thì con đã tác ý bệnh nó chạy mất rồi,
thì còn gì đâu mà nó lại bệnh con được.
Mặc
dù là biết cái thân của chúng ta là duyên hợp. Nó là thân vô thường, cho nên nó
phải bệnh, phải đau chứ không phải không đâu. Nhưng mà điều kiện là mình làm
chủ được nó rồi. Đó là cách thức làm chủ mà. Làm chủ Sanh- Già- Bệnh- Chết. Cho
nên mình làm chủ được nó thì nó không tác động được mình đâu.
Đó
là phương pháp của Phật đã trang bị ở trong Định Niệm Hơi Thở này. Do như vậy
mà mấy con phải tập luyện cho kỹ lưỡng, cho cẩn thận, cho nhiệt tâm, cho tha
thiết thì nó sẽ giúp các con được an ổn. Nó là đệ nhất pháp của Phật, lấy thân
hành nội làm cái nội lực để mà trị bệnh.
Còn
Chánh Niệm Tỉnh Giác đi kinh hành, nó sẽ trợ giúp thêm nội lực này. Cho nên nó
có cấu kết nhau. Nó gọi là bài pháp Thân Hành Niệm. Trong bài pháp Thân Hành
Niệm thì có hơi thở và thân hành ngoại nó kết hợp. Do sự kết hợp đó nó hơi rộng
quá nên Thầy kết hợp nó lại từ 5 hơi thở rồi kết hợp 20 bước đứng lên, ngồi
xuống, như các con đã tập ngày hôm qua. Các con nhớ chưa?
Đó
là bài pháp Thân Hành Niệm nó được kết hợp lại thành một cỗ xe kiên cố để nó
phá vỡ đi những chướng ngại ở trên thân của chúng ta. Để chúng ta đạt đến cứu
cánh cuối cùng là chúng ta có đủ 7 năng lực gọi là Thất Giác Chi. Từ đó chúng
ta mới làm chủ được sự sống chết, chấm dứt luân hồi của chúng ta mới được. Hôm
nay, Thầy giảng cho các con những điều căn bản là 6 đề mục đầu tiên.
(01:16:33) Còn những đề mục sau Thầy giảng cho các
con. Từ đó các con tu tập có gì trở ngại thì cứ phải hỏi Thầy từng đề mục.
Còn
nếu mà không hỏi thì sợ e các con không biết cách áp dụng, chứ dạy thì nó rõ
ràng rồi. Nhưng mà cách áp dụng sợ các con chưa có kinh nghiệm áp dụng. Cho nên
nhiều khi áp dụng nó chưa đúng, thì các con phải hỏi kỹ lại Thầy. Nhiều khi áp
dụng vào đời sống của mình. Lúc bấy giờ phải sử dụng đề mục nào làm cho nó hợp,
cho nó đúng. Và phải trạch pháp những câu tác ý nào để cho hợp với đặc tướng
của mình. Khi các con bị chướng ngại gì trên thân mà các con chưa có trạch pháp
được cái câu đó, thì Thầy sẽ gợi ý cho các con trạch pháp cho nó đúng. Để các
con áp dụng vào Định Niệm Hơi Thở này, thì nó sẽ kết quả rất lớn đối với cuộc
đời tu hành của các con. Nghĩa là nó trong những đề mục Định Niệm Hơi Thở này.
Nó thiên biến, vạn hóa.
Nghĩa
là tùy theo mỗi trường hợp của chúng ta, hoàn cảnh của chúng ta mà chúng ta
trạch cái câu đó ra để rồi tác ý. Để mà dẫn cho thân, tâm chúng ta vào sự Giải
Thoát, an ổn.
Như
bây giờ các con về gia đình. Các con gặp những chướng ngại ở trong gia đình thì
các con phải trạch ra một câu pháp để dẫn tâm các con vào sự an ổn. Làm cho
chướng ngại trong gia đình của các con, nó sẽ hoàn toàn an ổn, mà không còn khổ
đau. Chính những điều kiện đó nó sẽ giúp cho thân của các con và tâm của các
con sẽ được an ổn trong những hoàn cảnh éo le và ác pháp.
Còn
nếu mà các con không biết áp dụng thì đương nhiên là các con cũng khổ như mọi
người khác. Người ta cũng sẽ chê cười mấy con. Tu hành mà theo Phật mà không
biết làm gì. Các con nhớ những lời Thầy dặn.
Vậy
thì hôm nay Thầy gửi cho mấy con 3 bài Định Niệm Hơi Thở về các con sẽ đọc và
nghiên cứu lại. Còn mấy người kia thì mấy con có rồi phải không con?.
Phật tử:
Dạ.
Trưởng lão:
Có cái bài này rồi phải không?
Phật tử:
Dạ.
Trưởng lão:
À, có rồi thì thôi. Thầy gửi cho con. Thầy gửi cho con này, con sẽ đưa.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét