417- PHƯƠNG PHÁP TU TÂM XẢ
(32:14) Cho nên
trong cái sự tu tập của mấy con thì phải nhớ tập cho nó thuần thục một cái oai
nghi, nếu mà tu Tứ Niệm Xứ. Còn nếu mà tu tâm xả, thì các con nên nhớ rằng cái
tâm xả của mấy con thì lúc nào chúng ta cũng xả được hết. Thí dụ bây giờ chúng
ta nghỉ là chúng ta xả. Có cái niệm gì mà khởi trên tâm hay hoặc trên thân
chúng ta có cái gì mà chướng ngại, thì lúc bấy giờ chúng ta có pháp xả, chúng
ta xả.
Cho nên có nhiều người
người ta rất sợ tu Tứ Niệm Xứ. Bởi vì Tứ Niệm Xứ là phải tập trung quán trên
thân, nó có cái sự tập trung, có sự gò bó. Mà cái tâm xả mà chúng ta xả chưa hết,
nó còn niệm, chúng ta ngồi chúng ta còn bị hôn trầm, còn bị thùy miên mà chúng
ta vội chúng ta quán ở trên thân để tập trung thì chúng ta sẽ bị ức chế tâm. Thế
nào cũng bị ức chế.
Cho nên khi mà chúng
ta xả hết rồi thì tự tâm chúng ta quay lại. Thí dụ Thầy nhắc lại cho mấy con
nghe, như Mật Hạnh nó được sống gần bên Thầy nhưng mà nó không muốn tu cao, nó
không muốn tu Tứ Niệm Xứ cao, mà nó muốn tu cái dễ. Nghĩa là bây giờ con tu tâm
xả thôi, nhiều khi hôn trầm thùy miên nó đánh con, khuya con thức dậy còn muốn
không nổi nữa mà. Cho nên vì vậy con chưa xả nổi nó mà làm sao con dám con tu Tứ
Niệm Xứ?!
Mà nếu mà xả chưa nổi
hôn trầm, thùy miên của mình mà ôm Tứ Niệm Xứ là bị ức chế rồi, bởi vì mình
ráng mình tập trung để mình quán cái thân của mình, mình cứ chú ý cái thân của
mình. Nhưng bị ức chế bởi vì hôn trầm, thùy miên mình nó còn, cho nên mình ráng
mình nhìn nó để mà nhiếp phục những cái này, nhưng mà sự thật ra là mình ức chế
nó chứ không phải là nó nhiếp phục, bởi vì mình phải tập trung. Cho nên cái khó
khăn là mấy con sẽ sau này khi mà tu Tứ Niệm Xứ thì nó sẽ bị ức chế. Còn bây giờ
nó…
(34:15) Con trình
bày lại cho Thầy nghe, có niệm gì con xả hết. Nhưng mà tâm con nó đâu phải là
lúc nào nó cũng niệm không đâu, nó phải có lúc bình yên chứ. Thì lúc bình yên
thì con thấy rõ ràng là cái tâm con nó thấy hơi thở, mà nó thấy hơi thở con đâu
có trụ hơi thở, cho nên nó phải thấy thân con. Do đó nó vừa thấy thân con mà vừa
biết hơi thở. Mặc nó, nó biết biết con không cần tu cái đó đâu.
Nó ở đó nó thanh thản,
thanh thản vậy đó, có lúc thì nó thấy rõ hơi thở, nhưng mà có lúc nó thấy rất
rõ thân nó đang rung động, nó cũng hiểu biết hết. Nhưng, bắt đầu nó có niệm gì
thì con đuổi, mà không có thì con ngồi chơi, nó muốn thấy chỗ nào nó thấy,
nhưng mà con cho nó thấy cái thân con thôi, mà con không tập trung trong thân
con. Cho nên cuối cùng thì con tu tâm xả tới đâu hay tới đó, con không cầu mong
mau. Đó là cách thức của Mật Hạnh nói trình lại cho Thầy. Thầy nói: ráng mà nỗ
lực tu tâm xả, nó cũng sẽ đi tới nơi tới chốn chớ không phải.
Nhưng mà nói, trình
bày cho Thầy thấy cái trạng thái mà nó thanh thản, an lạc, vô sự, nó không có
chướng ngại trên thân, thì tự cái tâm nó nó quay vào trong thân nó, tự nó quán,
con không có quán. Còn nếu mà con có ý con quán nó là con bị ức chế, cho nên
con không dám, bởi vì con biết mình, nó còn những cái niệm lăng xăng, nó còn có
cái niệm này kia.
Ví dụ như bây giờ con ở
gần gia đình con, mà anh em con hay hoặc là ba có gì, thì tâm con làm sao mà nó
yên. Cho nên vì vậy chỉ còn có nước mà xả thôi. Còn con nói: “Kệ! Nhân quả này
kia, con buông hết xuống đi!” thì con buông xuống, thì buông xuống là ức chế,
làm cho con bị ức chế đi. Cho nên theo con thiết nghĩ Thầy dạy con tu tâm xả là
con thấy thích hơn hết, con cứ xả, cho nên con không bị ức chế.
Còn nếu mà mấy con nhiếp
tâm vô cái trên thân quán thân, mà mây con thấy rằng tu tập từng phút từng giây
mà thấy nó không có một hiện tượng gì xảy ra trên thân con, thì đó là con quán
thân được; còn có những hiện tượng gì trên thân thì quán không được. Nhớ kỹ những
điều Thầy nói!
Nhưng mà khi mình tập
quán thì mình tập quán cái đi trước, lần lượt cho thuần thục, cho tỉnh thức rồi
định tỉnh được một oai nghi đó rồi thì mình mới tới những oai nghi khác. Thì
như vậy nó bảo đảm cho sự tu tập chúng ta trên thân quán thân rất là tốt!
(36:48) Đúng rồi,
trong cái Định Niệm Hơi Thở nếu mà nó thiếu căn bản thì mình trở về, thí dụ như
bây giờ trở về căn bản của Định Niệm Hơi Thở, thì "Cảm giác toàn
thân tôi biết tôi hít vô, cảm giác toàn thân tôi biết tôi thở ra", thì
con hít vô, con thở ra, con cảm nhận thân con. Bởi vì nó không căn bản cho nên
bây giờ ôm Tứ Niệm Xứ có lúc thấy chỗ này, có lúc thấy ở chỗ kia, nó không hoàn
toàn một cách cụ thể.
Do tu tập thiếu căn bản
cho nên bây giờ bước qua lớp Tứ Niệm Xứ để quán thân thì coi như là mình bị chới
với liền tức khắc, mình không đi sâu. Còn thay vì có căn bản trên đề mục này rồi
thì mấy con quán thân ngay đó, mình có tập rồi, do đó: "Cảm giác
toàn thân tôi biết tôi hít vô, cảm giác toàn thân…”. Mình thấy cái tâm
mình quay vô, nó dựa trên hơi thở mà biết thân rung động nhẹ nhàng, nhẹ nhàng.
Thì bắt đầu bây giờ 5 phút quá dễ dàng thì 10 phút. Do đó mình thay đổi từ oai
nghi này đến oai nghi khác, trong bốn oai nghi. Nếu có căn bản thì mấy con nối
tiếp thời gian trong bốn oai nghi đó, thì coi như là một thời gian 7 ngày, 7
tháng, 7 năm thì mấy con trong 7 ngày thì nó đã thành tựu rồi. Nếu mà căn bản
thì tu nhanh lắm, còn sợ nó không căn bản mà thôi.
(38:01) Hải
Tâm: Con còn làm việc buổi sáng, con còn tiếp duyên. Vậy con có thể tu
Tứ Niệm Xứ được không, thưa Thầy?
Trưởng lão: Sự
thật ra mà còn tiếp duyên, còn này kia thì con tu tâm xả là tốt nhất con. Bởi
vì mình tiếp duyên mình cũng xả. Ai làm gì chướng, không được thì mình xả hết,
cho nên con nên tu tâm xả là tốt nhất. Bởi vì xả Vô Lượng Tâm, mà mình còn làm
việc buổi sáng nè, mình còn tiếp duyên nè, thì đó là tâm xả. Nhưng mà xả rồi
thì cái tâm con nó ở đâu? Nó ở trên Tứ Niệm Xứ con, nó cũng quay vô, nó thấy Tứ
Niệm Xứ đó là đúng rồi.
Được, cái tu tập con lấy
tâm xả mà làm cái chuẩn để mà xả, luôn lúc nào cũng xả. Và khi mà nó thanh thản,
an ổn thì con thấy cái tâm con quay vô, nó thấy hơi thở ra vô, nó nghe cảm nhận
được. Tức là con trình cho Thầy thấy là, ở trong hai oai nghi mà con nhận được
trong Tứ Niệm Xứ, con có tập thử Tứ Niệm Xứ và có thể cảm nhận được hơi thở chỉ
hai oai nghi: Đi và ngồi. Đó là con có thể nương vào hơi thở mà con thấy độ
rung động của cơ thể con. Như vậy là tốt rồi. Nó có cái thế của nó là khi mình
xả hết rồi, cái tâm của mình nó cũng tự nó cảm nhận được cái oai nghi, nếu mình
ngồi. còn nếu mà mình đi, thì cái oai nghi đi của mình thì nó cũng nhận ra được
trong cái hơi thở hay hoặc bước đi của nó thì nó cảm nhận được toàn thân, thì
cái đó tốt rồi con.
Con trình bày như vậy
là con tu về cái tâm xả. Và đồng thời thì khi mà bình an, thanh thản thì cái
tâm con nó sẽ trở về với hai oai nghi: Đi và ngồi, nhưng chỉ trong thời gian
nào đó thôi, chứ còn chưa phải lúc mà con tu tập ở trên Tứ Niệm Xứ đâu, mà đây
là tâm con để cho nó tự quay vào Tứ Niệm Xứ.
Còn nếu mà con tu tập
Tứ Niệm Xứ như trong thư con gửi Thầy con nói, thì như vậy theo Thầy thấy tốt
hơn là để tự nó hơn là con tự tập. Con tự tập tức là có cái sự bắt buộc nó, có
sự bắt buộc nó để nó quán ở trên thân nó, mà công việc của mình còn làm, còn tiếp
duyên cho nên coi chừng nó bị ức chế. Cho nên mình để tự nhiên nó. Mà khi nó trở
lại, nó quay lại trên thân, nó quán thân nó thì mình biết rằng tâm mình nó đang
quán thân của mình, mình biết rất rõ. Và đồng thời cái thời gian đó yên ổn thì
mình cứ giữ nó, để cho nó quán thân nó, nó được bao nhiêu hay bao nhiêu chứ
mình không bắt buộc là phải tu 1 phút hay hoặc là 5 phút, mình không bắt buộc.
Mà để cho tự động nó quay trở lại, nhưng mà quay trở lại trên thân của mình thì
mình cũng cảm nhận y như cái người tu Tứ Niệm Xứ vậy. Đó là đúng pháp.
(40:35) Còn riêng
Liễu Ngọc sẽ gặp Thầy sau, gặp Thầy để trình những điều cần thiết riêng biệt.
Được rồi, con sẽ về
gia đình con giải quyết những cái gì cho nó ổn hết. Con, Mỹ Châu đó, khi có điều
kiện con trở lại, hoặc là có những cơ sở an dưỡng, thì mấy con cũng sẽ được vào
tu tập tốt hơn, và được yên ổn hơn để mà tiến tới sự giải thoát hoàn toàn, làm
chủ bốn sự đau khổ sanh, già, bệnh, chết mấy con, để hết khổ chứ còn không khéo
thì kéo dài hoài nó khổ lắm!
Chỉ chúng ta làm chủ bốn
sự đau khổ là chúng ta hạnh phúc nhất rồi, không còn lo lắng gì được nữa hết.
Nghĩa là muốn chết hồi nào chết, muốn sống hồi nào thì sống; có bệnh thì đẩy
lui, không sợ nó nữa; không có đầu hàng giặc sanh tử nữa. Lúc bây giờ chúng ta
sống trong vũ trụ mà chúng ta đã không bị quy luật của vũ trụ tác động chúng
ta, thời tiết, nắng, mưa, gió, bão không làm gì chúng ta được hết.
Thầy đã trả lời mấy
con như vậy là đã xong hết rồi mấy con. Bây giờ còn ai hỏi gì Thầy nữa không?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét