330- KỶ LUẬT CỦA LỚP ĐÀO TẠO TU SĨ GẮT GAO
(19:43) Cái lớp
này mà đào tạo được người thì cái lớp đạo đức nó sẽ ra đời, chứ còn một mình Thầy
mà mở nhiều lớp Thầy đâu có đứng dạy được? Phải nhờ nhiều người, nhiều Thầy đã
tu xong. Thầy mong rằng cái lớp đào tạo này sẽ rất chịu cực khổ, nhưng họ nỗ lực
họ tu thì chắc chắn là nó sẽ đạt thành những kết quả, những ước mong của Thầy.
Bởi vì đây là chương trình giáo dục đào tạo cho nên nó sẽ đào tạo được chứ
không phải là tu cầu may, tu người nào được thì được, người nào không được thì
thôi, tu cầu may thì ở đây không cầu may. Mà đào tạo người nào tu được giữ đúng
giới luật đúng kỷ luật thì người đó tu được, còn người nào phạm giới phá giới
thì buộc lòng Thầy phải cho họ ra dự tính, chứ không có được tham dự cái lớp
này.
Tuy rằng sáu chục người
nhưng cuối cùng người nào còn phạm thì Thầy sẽ đưa ra hết. Nghĩa là bây giờ ví
dụ như ăn, ngủ rồi độc cư này - đó là ba đức hạnh rồi, mà cái người vào lớp này
phải ăn ngày một bữa, không được ăn phi thời. Mà người nào mà lén uống một ly sữa
hay ăn phi thời một cái kẹo thôi, lần thứ nhất Thầy cảnh cáo, lần thứ hai Thầy
bắt phạt quỳ một cây hương, lần thứ ba Thầy đuổi đó. Nghĩa là Thầy cho ra khỏi
lớp chứ Thầy không cho ở đây đâu, phạm giới.
Thì ngủ mà ngủ phi thời,
cái giờ thay vì hai giờ dậy mà ngủ tới hai giờ rưỡi là một lần cảnh cáo, phải
đúng hai giờ chứ mà dậy trễ đôi ba lần là Thầy đuổi Thầy không cho ở đây tu nữa,
tu vậy không được. Còn độc cư mà hễ nói chuyện là bị đó, lần thứ nhất Thầy cảnh
cáo, lần thứ hai Thầy còn thấy nói chuyện Thầy bắt quỳ hương, Thầy bắt phạt đó,
lần thứ ba Thầy đuổi ra khỏi lớp. Cho nên sáu mươi người mà coi chừng sẽ còn có
năm mươi người thôi, hễ hở ra là bị đuổi đó.
Bởi vì kỷ luật gắt gao
thì đào tạo mới được, kỷ luật không gắt gao thì không đào tạo được. Mà ba cái
giới này nó thuộc về loại ly. Cái giới thứ nhất là nó ly cái tham ăn, mà ly được
cái tham ăn thì tất cả cái tham khác nó đều ly theo. Còn cái thứ hai ly ngủ là
ly cái tâm si, bởi vì mình si mình mới ham ngủ, do đó mình ly được cái này mình
làm chủ được cái ngủ của mình thì đó là mình ly được cái si.
Còn cái thứ tư là độc
cư, mình ly được cái này không tiếp duyên, mình sống trầm lặng một mình mình,
cái này là ly ham vui nói chuyện này chuyện kia, thích theo cái cuộc đời nó
không phải là đạo. Mình sống trầm lặng một mình để mình quan sát lại tâm mình,
còn mình tiếp duyên mình nói chuyện này chuyện kia chuyện nọ, đó là mình vui
theo đời. Cho nên vì vậy mà phạm ba cái giới này là bị đuổi ra khỏi lớp. Hằng
ngày mình cứ nói chuyện thì làm sao tâm mình thanh tịnh? Mình vương vào ba cái
chuyện đời, chuyện pháp này kia để làm gì đây? Mình lo mình tu. Cho nên những
người nào nói chuyện là lần lượt Thầy sẽ cho ra khỏi lớp.
(22:29) Cho nên
sáu mươi người mà giữ trọn được sáu mươi người đó là may mắn, còn nếu sáu mươi
người mà thấy có phạm lỗi là buộc lòng Thầy tách. Còn một người Thầy vẫn dạy chứ
Thầy không cần nhiều đâu, mà một người giữ đúng giới, còn nếu phạm giới lần lượt
Thầy cho ra hết, không để trong lớp học của Thầy, để Thầy chịu Thầy cực khổ mà
cuối cùng chẳng được gì. Bởi vì họ phạm ba cái giới này là họ tu không được.
Ăn - tức là họ không
ly tham mà họ ăn phi thời tức là họ không tu được. Mà ngủ - họ ngủ phi thời họ
cũng tu không được bởi vì họ si, họ còn ham ngủ thì thôi ra đời đó mặc sức mà
ngủ, ở trong chỗ này là chỗ tu chứ không phải là chỗ ngủ, giờ giấc đâu người ta
cho mình ngủ đúng giờ đúng giấc, đó là một cách thức đào tạo mà. Còn ở đây là sống
độc cư trầm lặng chứ không phải sống nói chuyện, muốn nói chuyện thì ra đời để
mặc sức mà nói, ở đây không phải là chỗ nói chuyện, còn thích nói thì ra đời
cho nó đã đi chứ còn vào đây mà tập mà nói chuyện thì không được.
Đó là những cái kỷ luật
của Thầy, buộc lòng Thầy đào tạo họ thì phải sống đúng, mà hễ sống đúng cái này
Thầy dẫn đi tới nơi tới chốn, còn không đúng thì không được. Các con thấy cái
giới luật của Thầy như vậy đó, mà nếu mà các con thấy muốn tu là mấy con cũng
phải nghĩ là mình làm được không, sống được không? Sống được thì mới vào tu, mà
sống không được thôi đừng có vào, vào đây rồi mất công Thầy phạt quỳ gối.
Thật sự ra Thầy bắt mấy
con quỳ gối mà Thầy khóc. Tại sao? Tại vì mấy con khổ quá mà kỷ luật không phạt
mấy con không được. Và nếu mấy con vào đây mà Thầy đuổi mấy con Thầy khóc, Thầy
thương lắm. Nhưng mà điều kiện ra làm sao - kỷ luật, nếu để mấy con thì nó sẽ
lây tới người khác. Các con hiểu không? Đó. Chứ không phải là Thầy không thương
mấy con đâu, Thầy rất thương. Khi đuổi khi phạt mấy con là Thầy đau xót lắm,
nhưng mà cái nghiệp của mấy con mà Thầy nói mấy con không nghe Thầy biết làm
sao hơn là Thầy phải áp dụng kỷ luật chứ?
Pháp bất vị thân chứ?
Nó không có nghĩa là bây giờ cái người thân của Thầy hoặc là cái người mà có
công lao cho Thầy bao nhiêu đi nữa mà tới chừng phạm là phải đuổi. Thí dụ bây
giờ Thầy Chơn Giáp hoặc cô Liên Hợp này có công lo kinh sách này kia phổ biến,
biết là có công, nhưng mà vào đây mà lớp học mà phạm là Thầy cũng loại ra liền
tức khắc chứ không có nói công gì hết, thí dụ như vậy đó. Đó là cái kỷ luật.
Cho nên Thầy nhớ ngày
xưa đức Phật, trong cái thời đức Phật, đệ tử có ông Xá Lợi Phất với ông Mục Kiền
Liên là hai người đệ tử đó là hai cánh tay của Phật đó mấy con, cánh tay trái
cánh tay mặt đó, để mà giữ vững cái Tăng đoàn của Phật. Mà cái số chúng của hai
vị này ồn náo đức Phật đuổi ra, mặc dù là đệ tử của hai ông này vẫn đuổi ra hết
đó: “Ở đây không phải là cái chỗ mấy ông đến đây mấy ông làm ồn, mấy
ông đi ra khỏi chỗ này đi”. Mà đó là đệ tử của hai người đệ tử trung thành
nhất của mình mà vẫn đuổi đó. Đúng là đức Phật là người pháp bất vị thân mấy
con, Thầy thì bây giờ Thầy cũng muốn vậy đó, để đào tạo một cách …(không nghe
rõ) mấy con. Đó là cái cách thức của Thầy.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét