265- TU LÀ CHUYỂN NGHIỆP
(00:00) Tại sao pháp đó biểu khắc phục tham ưu,
mà tại ông sao không khắc phục tham ưu, để cho ông đui mù? Ông chứng đạo, ông
đui mù thì cái đó ông sai. Chứng đạo mắt còn sáng nữa, chứ sao lại đui?
Cho nên
vì vậy, ví dụ như bây giờ tại sao mà bây giờ con bệnh đau, kệ! Bây giờ cứ ráng
tu chứng đạo thôi, thì cái đó là sai pháp rồi! Bởi vì chính trên thân mình
chướng ngại. Trên thân quán thân để khắc phục tham ưu, trên thân quán thân là
quán là xem xét lại cái thân, mình thấy nó đã có bệnh rồi chứ gì, có phải
không? Vậy thì phải dùng pháp mà đẩy lui, chứ tại sao không đẩy lui? Mà Tứ Niệm
Xứ là cái pháp, là cái chánh pháp của Phật giúp cho chúng ta đạt giải thoát đó.
Nó là cái chân chánh pháp đó con.
Cho nên
vì vậy mà bây giờ cái pháp Tứ Niệm Xứ mà không khắc phục được, mà còn tu tới
cái chứng đạo chỗ nào nữa? Thầy nói: Chứng
đạo chỗ nào mà thân tâm mình không thanh thản, an lạc, vô sự, tức là không an
lạc cái thân, như vậy làm sao an lạc? Mù mắt làm sao an lạc?
Cái đó là sai pháp rồi.
Tu sinh: Con mắt
nó đau, làm sao tu được?
Trưởng
lão: Nói cái đó không đúng pháp, lấy Tứ Niệm Xứ ra mà quét,
phải không? Con thấy không? Quét cái câu đó đi, quét bài kinh đó đi.
Sư Pháp
Ngộ: Bạch Thầy! Như vậy thì cái câu chuyện này đều người sau dịch
lại rồi thêm bớt theo cái tư kiến riêng.
Trưởng
lão: Thêm bớt với cái tư kiến của họ, cái tri kiến của họ.
Sư Pháp
Ngộ: Theo con hiểu: Định luật nhân quả rồi?
Trưởng
lão: Định luật nhân quả.
Sư Pháp
Ngộ: Định mệnh rồi! Cho nên bởi vậy nói nhiều khi con cũng phân vân
mấy cái chỗ đó.
Tu sinh 2: Thầy
nói tu nó chuyển nhân quả cơ mà.
Trưởng
lão: Thì chuyển, mà cái này nó không chuyển đó.
Sư Pháp
Ngộ: Dạ! Mà cái kinh sách này nó được dịch ra rồi gọi là…
Trưởng
lão: Phổ biến khắp cùng nữa chứ ở đó!
Sư Pháp
Ngộ: Thưa Thầy! Con thấy, nhiều khi mình tu cái pháp này rồi mình
mới thấy.
Tu sinh 2: Con
thấy cái vấn đề này, thì con sẽ lý luận là: Tại vì ông ấy chịu cái nghiệp đau
mắt. Nhưng mà như là Thầy nói tu nó chuyển nghiệp.
Trưởng
lão: Nó chuyển mà! Thầy nói chuyển, cũng như bây giờ con, cái
nghiệp của con có cái bướu phải không? Thì con tu con phải chuyển chứ. Con
chuyển rồi, khi mà con chuyển là con phải, con mới đắc đạo luôn. Bởi vì con
chuyển được nó đâu phải dễ đâu! Nó là cái nghiệp của mình mà, mình chuyển nó
sạch hết tức là hết bệnh rồi.
Sư Pháp
Ngộ: Dạ!
Trưởng
lão: Cho nên trên thân, tâm của mình nó đâu có ưu phiền nữa,
còn này nó mang bệnh mà làm sao không ưu phiền? Con thấy không?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét