218- CHÂN LÝ CỦA CON NGƯỜI
(00:00) Tu
sinh 1: Con thưa Thầy, vị thầy dạy con môn Lịch Sử triết học Phật Giáo,
thì thầy nói rằng, thầy bảo là thầy có nghiên cứu về triết học Mác - Lê Nin, rồi
cũng nghiên cứu nhiều cái trường phái triết học, nhưng mà đến lúc mà thầy
nghiên cứu về Phật giáo đó, rồi thầy đọc sách, thì thầy bảo: "Thầy
không có hiểu." Như thế, vậy thì theo ý của Thầy, con hỏi ý của
Thầy, chẳng hạn như bây giờ, con là một học trò của thầy ấy và con cũng muốn
cho thầy ấy hiểu biết về giả dụ như chánh Pháp của Phật, thì con đưa sách cho
thầy ấy, con lấy sách của Thầy, con về con đưa cho thầy con đọc có được không ạ?
Trưởng lão: Được
chứ. Bởi vì thầy muốn nghiên cứu về Phật giáo nhưng mà thầy bây giờ thầy không
có biết, cho nên con mới đưa những cái sách nào mà để thầy nghiên cứu, thầy biết
Phật giáo cho dễ. Đó thí dụ như bây giờ cái cuốn mà ‘Những Lời Phật Dạy tập
IV’ này con đưa, thì ông này ông nhận ra được cái triết lý Phật giáo
liền, cái chân lý của Phật giáo liền. Trong cái triết lý, thì nó có cái chân
lý. Mà trong cái triết lý, mà nó thực hiện không đúng của cái loài người, thì
nó là cái triết lý, là triết lý, không thể là chân lý.
Còn trái lại, cái triết
lý của Đạo Phật, đó là cái chân lý của loài người. Cho nên nói đâu nó dính vô
đó, nó đúng như vậy, nó không sai. Cho nên nó thành ra cái chân lý, gọi
là ‘Bốn Cái chân lý, Bốn Cái Sự Thật’, đó là cái chân lý của Đạo
Phật. Cho nên bây giờ nội cuốn này, con đưa về cho ông thầy con, ông đọc: "Trời
đất ơi Phật giáo như thế này." Chứ con đưa một đống kinh mà Đại
Thừa, ông thầy ông nghiên cứu, ông không biết gì đâu.
Tu sinh 1: Bạch
Thầy, tại vì ngày xưa thầy có học, thầy có đọc, rồi thầy nghiên cứu nhưng mà chắc
là ngày xưa là thầy nghiên cứu bên Đại thừa ấy thầy.
Trưởng lão: Đại
thừa.
Tu sinh 1: Thành
ra thầy không có hiểu. Lắm lúc thầy có lên lớp, thầy nói là: "Thầy
có nghiên cứu nhiều năm. Rồi Thầy đọc đi, đọc lại. Thầy đọc triết học Phật giáo
nhưng mà Thầy vẫn không có hiểu." Con thì con muốn giúp thầy, bởi
vì con là học trò của thầy, mà thầy con cũng lớn tuổi rồi Thầy, thì con muốn
giúp thầy, thế thì liệu con hỏi ý của Thầy, như vậy thì liệu có được không ạ?
Trưởng lão: Được
chứ con, được chứ sao không! Có gì đâu không được? Thầy nói thật sự những cái
người mà muốn nghiên cứu mà về những cái triết học này, những cái triết học
kia, người ta có cái tâm tìm hiểu và người ta có cái tâm muốn biết được những
cái tư tưởng của con người trên hành tinh. Mấy người mà nghiên cứu, nhất là mấy
nhà trí thức, họ đều có cái tâm muốn biết. Muốn biết cái triết học này, muốn biết
cái triết học kia, muốn biết cái tư tưởng của cái loài người từ xưa đến giờ như
thế nào, có hợp, có đúng hay không?
(02:12) Nhiều
khi, nếu mà không có cái người hướng dẫn thì họ, cái biết của họ nó mờ mịt. Cho
nên vì vậy mà trong lời của Phật dạy, muốn tìm hiểu thì cần phải có một người
tu chứng. Tức là chứng đạt được cái chân lý đó, thì cái người đó sẽ dạy cho
chúng ta biết được cái chân lý. Làm cho chúng ta ngộ được cái chân lý, làm cho
chúng ta biết cách để hộ trì, bảo vệ cái chân lý đó để mà chứng đạt cái chân
lý.
Chỉ có cái người tu chứng
là cái người đó sẽ hướng dẫn cho mình nghiên cứu. Còn mình cứ lấy kinh sách mà
mình nghiên cứu là mình bị lạc lầm hết, lạc đường hết, không có làm sao mình hiểu
được. Bởi vì danh từ không thể nào trả lời cho mình được cái nghĩa của nó sát
thực mình muốn biết. Mình đọc, rồi mình tự mình nói, cái kiến thức của mình, mình
sẽ hiểu, nhưng mình lầm, những cái danh từ đó mình lầm.
Con đọc trong cái cuốn
sách này, con sẽ biết có những cái danh từ mà người xưa đến giờ, các nhà học giả
đều là giải thích lầm. Chỉ có Thầy vạch ra được là tại vì Thầy là người tu, Thầy
mới hiểu. Thầy là người chứng, Thầy mới hiểu. Còn nếu mà không chứng Thầy cũng
hiểu cỡ họ mà thôi.
Các con cứ thấy những
cái từ ở trong đó nó đơn giản lắm chứ nó không. Nhưng mà cái người chứng, người
ta mới vạch ra được còn người không chứng thì người ta hiểu nghĩa như vậy đó.
Thì cho nên vì vậy đó,
thí dụ con biết, con thương thầy con. Ông muốn tìm hiểu mà bây giờ ông đâu có
biết sách nào đâu, ông đâu phải là ông đệ tử của Phật hoặc ông xuất gia, ông tu
đâu. Nhưng mà Thầy nói thật sự, bây giờ ông có xuất gia, ông tu đi nữa thì ông
cũng không biết cách nghiên cứu. Phải đi truy tìm được một người.
Mấy con là những người
may mắn lắm, gặp Thầy, Thầy mới vạch ra đó. Chứ nếu mà, cỡ mà mấy con không gặp
Thầy, mấy con cũng chẳng biết đường đâu mà Phật giáo đúng hay sai nữa. Mấy con
cũng sẽ bị lạc lầm trên con đường nghiên cứu về tôn giáo. Và cái chân lý nào mà
đúng, chân lý nào sai. Bây giờ mấy con nghe nói chân lý, thì mấy con nghe những
cái danh từ đó. Người ta có triết học đó, người ta nói cái chân lý mấy con cũng
tin nó là chân lý. Chứ nó chưa biết làm sao mà mấy con nói cái này không phải
chân lý. Mấy con chưa biết luận như thế nào để nói nó là không phải.
(4:05) Cũng như
bây giờ người ta đưa triết học lên, người ta nói đây là cái chân lý mấy con
cũng phải tin thôi. Đây là vật chất rõ ràng, người ta nói quá cụ thể, mấy con
làm sao biết được. Nhưng bên trong nó có những cái phần người ta không giải
thích được. Các con hiểu chưa? Cho nên trừ ra có những người mà người ta tu rồi,
người ta chứng rồi thì không có cái gì giấu người ta được hết, không có triết học
nào giấu được hết. À, bây giờ mà nói cái đó đúng, thì vạch ra cái thấy sai liền.
Bởi vì bây giờ cái triết học nào mà nó: "Cái triết học này đúng."
Nhưng mà Thầy không vạch thôi, mà Thầy vạch ra, người ta sẽ thấy cái triết học
đó còn sai.
Con thấy kinh Thủ Lăng
Nghiêm từ lâu tới giờ, người ta nói đúng chứ gì? Người ta nói tánh thấy, tánh
nghe chứ gì? Nhưng mà Thầy vạch ra cái thì bắt đầu người ta thấy kinh Thủ Lăng
Nghiêm sai. Có phải không? Mấy con thấy, ai cũng thấy là đúng rồi! Nhưng mà tới
chừng mà Thầy vạch ra thì bắt đầu người ta: "Ờ, như vậy thì rõ
ràng là cái này cũng có sai, chứ chưa đúng."
Bởi vì Thầy nói trên đời,
chỉ có cái người mà người ta đã thực hiện được sự giải thoát, người ta đã có đủ
cái trí tuệ đó bằng cách người ta phải có Tam Minh. Không có Tam Minh là không
thể nào hiểu được. Bởi vì có Tam Minh như thế nào? Là tại vì người ta muốn biết
ở sau cái thời gian và cái không gian xa như vậy, người ta muốn biết, người ta
biết.
Còn mấy con muốn biết
cái không gian mênh mông như thế nào? Vô cực như thế nào? Mấy con làm sao đủ khả
năng mà biết ở trong không gian vô cùng, vô tận này, mấy con làm sao biết? Làm
sao mấy con xác định được? Còn cái thời gian từ quá khứ mà cho đến cái tương
lai về sau, hàng triệu, triệu năm về sau, mấy con làm sao biết.
Nhưng mà người ta có đủ
cái khả năng đó. Người ta biết hàng triệu, triệu về tương lai và sau này quá khứ,
hàng triệu, triệu về quá khứ, người ta biết được. Người ta có trí như vậy.
Cho nên vì vậy mà cái
nhà triết học đó đưa ra cái triết học đó, ông ta cũng là người thông minh.
Nhưng mà ông thông minh, ông cũng còn ở trong cái tưởng của ông thôi, chứ ông
làm sao ông biết được, ông đâu có đủ Tam Minh mà ông nói là đúng
Cho nên, chỉ có Đức Phật
nói đúng là tại vì Đức Phật có Tam Minh. Nếu Đức Phật không có Tam Minh, không
có chứng Tam Minh, Đức Phật chưa có đem ra được cái chân lý Khổ, Tập, Diệt, Đạo
này. Cho nên Thầy xác định là trước Đức Phật chưa có Đức Phật.
(06:01) Có Đức Phật
sao không nói, không nói là Bát Chánh Đạo, không nói Tứ Diệu Đế? Đợi cho Đức Phật
Thích Ca giảng cái bài pháp đầu tiên nói Tứ Diệu Đế, tức là nói Bốn Cái Sự Thật,
tức là chân lý? Thì các con thấy ai nói cái này? Chỉ có một, duy nhất có Đức Phật
Thích Ca mà thôi. Có ông Phật nào nói đâu?
Vậy mà nói có bảy đời
đức Phật quá khứ. Rồi tương lai, cái ông Phật nào nói cái chân lý nào khác đi?
Ông Phật Di Lặc có nói cái chân lý khác không? Hay là cũng nhẩm lại của ông Phật
Thích Ca, mà dám gọi là giáo chủ tương lai hạ sanh Di Lặc? Người ta dựng lên một
cái rất là sai lệch. Không đúng.
Thì con người chỉ còn
có cái chân lý này thôi chứ không còn cái chân lý nào khác hết. Không có còn
khác. Bốn Cái Sự Thật này là của con người. Trừ ra chúng ta không làm con người
nữa thì nó không phải là cái chân lý của chúng ta. Có vậy thôi. Cho nên Thầy
nói: "Chân lý này là của loài người." Còn cái khác, là của
ở xứ khác, ở đâu đem về đó chứ, ở đây không có chứa.
Tu sinh Ngọc Bình: Dạ,
thưa Thầy, con bạch Thầy con xin hỏi. Cái, cái đạo mà Phật giáo Hòa Hảo thưa Thầy,
nói là có đức thầy Tây An.
Trưởng lão: Ừ?
Tu sinh Ngọc Bình: Nói
là có đức thầy Tây An gì đó thưa Thầy? Mà người ta nói có người nói là do Phật
Bồ Tát chuyển kiếp thành đức thầy Tây An ấy thưa Thầy?
Trưởng lão: Đức
Phật nào mà chuyển kiếp đâu?
Tu sinh Ngọc Bình: Dạ.
Mà có người nói như vậy ấy thưa Thầy?
Trưởng lão: Thì
mấy người tưởng ra, mấy người viết ra. Còn bây giờ mấy người biết cái ông Phật
nào mà chuyển kiếp ông thầy Tây An đâu? Mấy ông, mấy người chỉ đi. Mấy người đến
đi, gặp đi, rồi mấy người về nói? Hay là cái ông đó ông nói, ông đặt điều ông
nói rồi con cũng bắt chước, rồi người khác cũng bắt chước? Bao nhiêu người mù
mà nối đuôi nhau mà nói cái chuyện mà mơ hồ vậy. Con thấy ở trong cuốn này nó
có nói chưa? Có phải không?
Tu sinh Ngọc Bình: Dạ
thưa Thầy. Như vậy chỉ, chỉ có duy nhất là Đức Phật Thích Ca, chứ không có ai nữa?
Trưởng lão: Không
có ai, không có người nào hết. Bởi vì cái ông đó là nói Bốn Cái Sự Thật của con
người rồi. Chứ còn không có người khác nói được nữa.
Tu sinh Pháp Ngộ: Bạch
Thầy. Trong những đoạn kinh nói mỗi lần hình thành một quả đất thì lại có bốn vị
Phật. Hoặc là hình thành quả đất có hai hay là có một vị Phật ra đời bạch Thầy?
Rồi họ nói trên cái quả đất này có tới bốn vị Phật ra đời.
Trưởng lão: Bốn
vị Phật ra đời, chứ Thầy thấy có một ông thôi. Tại vì cái ông đó, ông nói cái
chân lý. Còn bốn vị Phật kia chắc chưa biết chân lý thì làm sao gọi là Phật?
Cái người mà nói ra cái sự thật của con người thì cái đó mới gọi là Phật. Mà
bây giờ ở trên hành tinh này nó có bốn vị Phật, mà cái vị Phật đó đã nói rồi
thì Ông Phật Thích Ca cần gì phải nói?
(08:18) Thì như vậy
cái vị Phật nào là vị Phật nói trước nè? Bây giờ tìm ra coi thử coi? Mà bây giờ
trên cái hành tinh của chúng ta thì bây giờ chúng ta biết là cái lịch sử rõ
ràng là có ông Phật Thích Ca thôi, không có ai hết. Mà ông Phật Thích Ca là, tại
sao Thầy dám nói ông Phật Thích Ca là chuyển Pháp luân, lần đầu tiên nói Tứ Diệu
Đế? Con nghe cái bài ‘Tứ Diệu Đế’ là chuyển pháp luân lần đầu tiên
chưa?
Tu sinh Pháp Ngộ: Dạ.
Bạch Thầy.
Trưởng lão: Nghĩa
là từ khi tu chứng mới nói Pháp lần đầu tiên. Cái bài Pháp đó đem cái sự thật
ra nói. Thầy nói đúng là ông Phật Thích Ca mới dám nói cái điều này. Đập thiên
hạ tan nát hết là ba cái bài Pháp này.
Tu sinh Pháp Ngộ: Tứ
Diệu Đế?
Trưởng lão: Tứ
Diệu Đế, nó là Bốn Cái Sự Thật của con người. Mà năm anh em Kiều Trần
Như không phải là những cái tay thường, cái tay thường đâu. Năm cái người này
cũng là những cái người cũng đều là học giả, cũng đều là kiến thức sâu rộng lắm.
Bỏ, cũng bỏ cuộc đời đi tu. Vừa là ủng hộ Phật mà cũng là vừa theo dõi từng
chút, chứ không phải không đâu. Nhưng mà khi Đức Phật mà nói thuyết giảng Tứ Diệu
Đế rồi, năm anh em Kiều Trần Như này không có còn mở cửa miệng nào mà nói sai
được. Chứ mà nếu nói sai họ dập liền, chứ đừng nói chuyện mà họ thua đức Phật
đâu.
Tu sinh Pháp Ngộ: Chống
lại liền.
Trưởng lão: Có
phải không? Chống liền đó. Nói sự thật đàng hoàng, không chống cãi được. Còn
bây giờ, mình giải thích như thế nào? Nói Khổ Đế: nói Biệt
ly khổ, nói cái nhánh nhóc chứ nói cái gì đâu.
Một đứa bé mới sanh ra
nó có Biệt ly không, mà nó có biết khổ chỗ đó không? Nói như vậy
là có chân lý không? Có phải không? Mấy con nghe ở trong đó nói Biệt ly
khổ chứ gì? Rồi Oán tằng hội khổ. Con nít mới
sinh ra nó Oán ai mà nó khổ? Mấy người nói cái chuyện. Có
không? Mình ở đời, mình sống với nhau mình mới giận hờn, tức giận, mình oán thù
nhau, mới có khổ đó chứ? Còn con nít nó mới sanh ra làm sao nó khổ? Nó mới sanh
ra.
(10:01) Cho nên
Khổng Tử cũng lầm, cũng lầm mới nói: "Nhân Chi Sơ, Tánh Bổn Thiện".
Con người mới sanh ra là thiện chứ gì? Thiện ở đâu mà khát sữa mà la um sùm, mà
khóc um sùm vậy mà thiện? Phải không? Thiện thì nằm yên đó chứ. Tới giờ người
ta cho ăn, cho uống, chứ tại sao mà đòi dữ vậy? Nó thiện ở chỗ nào? Cho nên Lão
Tử, à Khổng Tử vẫn còn lầm, không đúng. Mà ai cũng coi là ông Khổng Tử là thánh
chứ gì? Nhưng mà vẫn sai chứ đâu phải đúng. Là con người mà làm sao không sai?
Nhưng mà đến Bốn chân
lý của đạo Phật dám nói sai không? Mà Thầy giải thích ai dám nói sai không? Còn
các Thầy Đại Thừa giải thích nào là Biệt ly khổ, Oán
tằng hội khổ. Thầy nói sai: “Tui hồi nào tới giờ tôi có oán thù ai đâu
mà nói khổ, tui đâu có khổ đó đâu, mà nói tui chân lý đó của tui?” Có
phải không mấy con? Như vậy sai.
Cho nên vì vậy Thầy
nói… nhưng mà Thầy nói tham, sân, si là khổ. Bây giờ Thầy bây giờ có gì đi nữa,
Thầy cũng biết Thầy còn tham chứ chưa hết. Mà ai cũng có tham, sân, si hết. Đừng
nói là không, người nào nói: "Tui không có tham, sân, si"? Còn
trừ ra một người tu hết tham, sân, si nó mới hết, chứ còn hễ nói con người thì
người nào cũng có. Đó là cái chân lý rồi, không có còn chối cãi. Một đứa bé, nhỏ,
Thầy xác định, để Thầy chỉ cho tham, sân, si. Rồi tới ông già gần chết, Thầy
cũng chỉ cho tham, sân, si. Phải không? Mấy con thấy đấy là chân lý rồi, thành
ra không ai chối cãi được, không có người nào nói: "Ờ cái này sai"
được.
Mà nếu mà xác định có
cái sai, cũng như nói: “Tánh thấy, tánh biết, tánh nghe” là cái chân lý,
"Phật tánh" rồi… Thầy nói ngủ sao nó không biết? Thành ra, Thầy
lật ra cái rồi bắt đầu người ta chán ngán: "Ôi, trời đất ơi! Không lẽ
Phật mà ngu vậy, nó còn ngủ sao nó không biết? Mà sao ngủ ăn trộm vô lấy đồ
không biết gì hết? Phật cũng ngủ theo à?"
Tu sinh 2: (…).
Trưởng lão: Mấy
con thấy không? Cái luận của người xưa thì người ta luận thì một chiều. Nhưng
mình không đủ cái trí tuệ để mình vén mở cái sai của họ ra, cho nên mình thấy
đúng. Người ta coi trọng cái kinh Thủ Lăng Nghiêm ghê gớm lắm. Rồi người ta còn
huyền thoại cái ‘quý báu’ đó nữa. Thậm chí như cái nhà vua không có cho mà lưu
hành cái ‘quý báu’ này ra. Cho nên cái ông sư này, mà muốn đem cái kinh này ra,
ông ấy phải xẻ cái bắp đùi nè, nhét cái cuốn kinh trong đó nè, vá lại nè, rồi
ông đi qua cái nước đó mới được cái bộ kinh. Trời ơi! Ông dám hy sinh cái kiểu
này, làm sao mà cái vật quý báu này không quý?
(12:17) Con nghe
câu chuyện kinh Thủ Lăng Nghiêm chưa? Trời đất ơi! Nó huyền thoại những câu
chuyện ghê gớm. Mà nói Phật tánh, Phật này kia, trời nó nghe đúng lắm. Cái lý
luận như thế này, mấy con thấy nó lý luận, không người ta chê được:
Ông Phật bảo ông A Nan
đánh tiếng chuông, hỏi: “Ông có nghe không?” Ông nói: “Có nghe.” Khi
không đánh, hỏi ông: “Có nghe không?” Nói: “Không có nghe.”
Ông Phật mới nói: “Ông điên đảo làm sao!” Phải không? Điên đảo làm
sao. Khi không đánh cái nghe ông cũng vẫn nghe chớ. Còn cái tiếng chuông nó có
kêu, nó không kêu là do đánh nó có thôi. Chứ còn cái nghe ông luôn luôn chứ.
Trời ơi! Nghe như vậy
là thường hằng quá rồi. Hay quá! Hay quá! Thế rồi cái Phật tánh nó phải thường
hằng chứ, nó bất biến chứ.
Nhưng mà không ngờ Thầy
vạch ra: “Ngủ mê rồi cái nó không biết đâu mất hết?” Tới chừng đó
nó đổ vỡ ông liền. Chớ phải mà nếu mà không có kẽ hở đó chắc chắn là làm sao Thầy
vạch ra được. Đó thì mấy con thấy Thầy nói cái triết học nào đi nữa, đó là cũng
là cái triết học đó mấy con, chứ không phải không đâu. Ừm, cái triết học ‘Tánh
Không’ mà, để chỉ cho cái ‘tánh thấy, tánh biết, tánh nghe’ đó,
chứ không có gì. Nhưng mà Thầy vạch ra một cái là đổ vỡ hết, kinh sách đó hết.
Tu sinh Ngọc Bình: Thưa
Thầy, con cũng thắc mắc lắm Thưa Thầy. Con đọc sách của Thầy, con thấy mấy phần
vầy này, Mục Liên Thanh Đề cứu mẹ đó thưa Thầy, Thầy nói như vậy là không có. Rồi
Thầy nói luôn cái mà Quan Âm Thị Kính thưa Thầy, cũng không có. Mà hai cái vấn
đề này nó giả hết, thưa Thầy?
Trưởng lão: Ừ.
Thì lẽ đương nhiên là cái sự mà tranh luận ở trên mạng về Mục Liên Thanh Đề
cũng nhiều lắm. Nhưng mà vẫn bị đập thôi, không có gì đâu. Tại vì sai.
Tu sinh Pháp Ngộ: Dựng
chuyện lên hết phải không Thầy?
Trưởng lão: Dựng
chuyện.
Tu sinh Liễu Huệ: Cái
vấn đề cúng dường chư tăng ấy, là trái cây năm món, à thức ăn trăm món, mà trái
cây năm màu, như thế chắc Phật dùng không hết phải không Thầy?
(14:07) Trưởng
lão: Bởi vậy, ông Phật cái bụng lớn lắm à, như ông Phật Di Lặc, mới
cúng vậy.
Tu sinh Liễu Huệ: Khi
mà trai tăng, thấy cứ dọn quá chừng món, nhiều.
Trưởng lão: Nhiều.
Tu sinh Liễu Huệ: Con
nghĩ nếu mà như vậy thì những người nghèo lấy đâu ra để mà cúng trái cây trăm
món hả Thầy?
Trưởng lão: Bởi
vậy. Trăm món trái cây. Trời đất ơi! Thầy kiếm hết cái nước Việt Nam này, có một
trăm thứ trái cây mà một lượt, chắc chắn không có đâu.
Tu sinh Liễu Huệ: Trái
cây mà trăm món.
Trưởng lão: Nói
làm sao mà nói tưởng tượng không à. Vậy mà tin chứ, xúm nhau mà tin chứ. Làm gì
mà có trái cây năm món, một trăm món trái cây? Các con thấy không? Đi chạy khắp
rừng, chắc chắn là kiếm trái điên, trái khùng thì nó mới có, chứ còn một loại
trái cây ăn được thì chắc không có đâu.
Tu sinh Ngọc Bình: Tại
vì con vô minh quá thưa Thầy. Nó ngu.
Trưởng lão: Cái
gì con?
Tu sinh Nguyên Thanh: Bạch
Thầy bây giờ là mười giờ kém rồi, con xin cho con gặp Thầy, để một giờ con lên
phòng?
Trưởng lão: Rồi,
một giờ con lên gặp. Thôi bây giờ mấy con xong hết rồi, mấy con ráng về tu mấy
con. Rồi! Lâu lâu gặp Thầy nói chuyện tào lao. Vậy ấy chứ làm mấy con có minh lắm
đó, chớ không phải vô minh đâu nha. Thầy không bao giờ mà nói chuyện không ích
lợi đâu.
Con thu cuộn băng.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét