212- THIỆN XẢO SỬ DỤNG VÀ KẾT HỢP CÁC
PHÁP
(00:00) Trưởng lão: Nó muốn
nằm coi chừng nó ngủ đó! Mình tỉnh giác nó.
Tu sinh
Nguyệt Thảo: Dạ, bình thường con ngủ con còn biết, giờ nó bảo nằm chút
rồi nó ngủ…
Trưởng
lão: Đó, nó dụ mà. Thành ra cảnh giác, đức Phật bảo khi một cái
oai nghi nào thay đổi đó, thì đều là cảnh giác hết, cảnh giác. Tỉnh thức ở trên
cái hành động đó để coi thử cái tâm mình nó có thể nó hướng ra nó dụ mình vào
cái chỗ nào, đúng hay sai?
Chứ không
phải gì, nhưng mà mình vẫn ở trên đó mình tu tập chứ không phải là vì vậy mà
mình bắt buộc mình phải cứ ức chế, mình muốn ngồi hoài, không phải. Hoặc là cứ
đi hoài, cũng không phải.
Tu sinh
Nguyệt Thảo: Dạ con thấy nó làm chủ con, con đâu có làm chủ nó được cái
gì đâu.
Trưởng
lão: Vậy thì con phải tập làm chủ đó.
Tu sinh
Nguyệt Thảo: Con hồi sáng con thích ngồi, nó không chịu ngồi, nó phải
đi kinh hành.
Trưởng
lão: Ừ, coi như là mình tìm mọi cách để mình làm chủ nó, mục
đích của đạo Phật là vậy.
Tu sinh
Nguyệt Thảo: Mà những lúc nó làm con người nó lười, ngồi xếp bằng nó
không chịu, nó ngồi thẳng chân ra vậy, con thẳng chân ra thì nó sẽ hết. Tác ý
đuổi luôn, con đuổi luôn nó mới lấy lại bình thường được.
Trưởng
lão: Ừ, nó cũng có khi nó sai con đủ thứ, ngồi vô vầy cái nó
thôi, đứng dậy đi. Cho nên đức Phật cảnh giác, xem thử coi cái đứng đó nó như
thế nào? Coi nó nhiếp tâm được ở trong cái thanh thản, an lạc, vô sự không? Nó
bảo vệ cái chân lý đó được không khi nó đi?
Mà thấy
nó có cái vẻ mà đứng dậy là nó theo cái dục của nó, là nó muốn làm cái gì đây?
Cho nên cảnh giác lắm, khi mà con thay đổi oai nghi là cảnh giác. Còn không,
phải ngồi.
Tu sinh
Nguyệt Thảo: Trạng thái khi, như con thấy nó như ngồi bình thường vậy
đó, con vừa phải đặt chân là có vẻ khó chịu hay sao, nó cứ đau rồi con tác ý nó
lại hết. Con đi nhiều, nó lấy lại cái sức của bình thường thưa Thầy.
Trưởng
lão: Ừ, với khi mà con thấy rằng, khi nó có khởi một cái ý bây
giờ nó mỏi mệt trong thân con, thì con có nghĩ là bây giờ mình đứng dậy mình
thay đổi, mình đi kinh hành đi cho đừng mỏi mệt. Nhưng mà mình thấy khi mà đi
kinh hành thì nó lại có cái hướng khác nó dẫn mình đi. Cho nên sau khi đó, con
biết cái thời con công phu kế tới mà con ngồi con tu mà nó mỏi mệt nữa, cũng
đánh cái kiểu đó nữa, thì con nhất định chết bỏ chứ nhất định không đứng dậy,
con phải làm chủ nó.
(02:15) Cũng như bây giờ, con thấy xuôi cái tay
vầy là có ý nó sai con rồi, bây giờ đó con thấy nhiều lần như vậy mà trong khi
xuôi đó nó có nhiếp tâm được hay không? Mà không nhiếp tâm được rồi nó đi qua
chuyện này đến chuyện khác. Thì nhất định là bây giờ ngồi cứ để vậy chứ còn
nhất định không xuôi xuống nữa.
Tu sinh
Nguyệt Thảo: Tại đang nhiếp tâm mà giờ nó đến cái trạng thái ngồi con
ngồi chứ còn bình thường con cũng…
Trưởng
lão: Vậy đó, Thầy ví dụ đó. Thầy lấy ví dụ như nó có những cái
trạng thái đó thì con phải chiến đấu khắc phục nó, không có được đầu hàng nó,
như vậy mình mới thắng nó mới được.
Giặc nó
khôn lắm nó đánh mọi tâm lý tình cảm của con đến mọi thứ ở trong cái thọ hết.
Nên nó lươn lẹo lắm! Nó ở trong con nè, gián điệp nó ở trong con, nó biết con
hết mọi cái. Cái gì ở trong con, con vừa khởi nó cũng biết. Nên nó khéo lắm, nó
biết, giặc nó biết con hết.
Cho nên
vì vậy mà con không khéo con nói ra với người nào cái, bắt đầu con sẽ tu không
được đó. Nói: “Bữa nay
tui tu tốt lắm!” À, bắt đầu tới giờ con ngồi tu không tốt. Nó
biết, biết là con khoe rồi, tức là nó biết được cái chuyện này rồi, con chạy
theo nó rồi. Cho nên bây giờ nó ngồi tu không được cho nó ớn, để nó khoe. Nó
khôn lắm, cái tâm của mình nó khôn lắm!
Cho nên
trong khi tu ngậm miệng im lặng không nói gì hết, chớ mà nói ra thì tiêu. Vì
vậy mà chỉ có trình là bây giờ con tu, con gặp trường hợp vậy, vậy có phải đúng
pháp hay không? Rồi Thầy dạy điều đó đúng, cứ ôm pháp.
Tu sinh
Nguyệt Thảo: Mai Thầy cho con đi mấy ngày (…) con đi mười ngày, con đi
có việc Thầy.
Trưởng
lão: Ừ, vậy hả con?
Tu sinh
Nguyệt Thảo: Dạ, mai con về rồi (…)
Trưởng
lão: Rồi, được rồi con. Mấy con hộ trì chân lý coi bộ dở quá!
Hộ trì nó chạy, chạy hoài, chạy trốn hoài! Không có nằm yên được. Phải bảo vệ
nó mấy con, cố gắng để giữ gìn cái chân lý cho nó chặt chịa. Mỗi lần khi mà nó
bị chướng ngại thì mình cố gắng mình đẩy lui cho được chướng ngại để cho cái
trạng thái thanh thản, an lạc, vô sự nó hiện tiền hoài, mới được. Trong khi bị
một chướng ngại gì đó thì mấy con sẽ đuổi làm sao bất kỳ, đuổi cho được, chứ
đừng có để cái chướng ngại đó mà nó làm cho cái trạng thái của con, bởi vậy có
chướng ngại là cái thanh thản, an lạc, vô sự bị mất à!
Tu sinh
Nguyệt Thào: Con thì nó trở ngại trên thân vậy thôi, chứ còn trạng thái
an lạc con cũng, là nó có nhiều cái trạng thái…
(04:42) Trưởng
lão: Nó có những cái gì mà lạ đó thì coi như bị chướng
ngại hết đó. Cho nên nó thanh thản, an lạc, vô sự. Những cái danh từ mà Thầy
ghép lại để cho chúng ta biết đó là cái trạng thái ly tham, sân, si đó. Thì lúc
bấy giờ đó mình thấy cái trạng thái của mình như vậy nó là đúng rồi. Rồi do đó
thì coi thử coi, mình quan sát coi thử coi nó bốn chỗ: thân, thọ, tâm, pháp của
mình coi có chướng ngại gì không? Nếu mà không có chướng ngại thì thôi, mà có
chướng ngại thì đuổi bằng mọi cách và an trú trong hơi thở, để mà dựa lưng vào
hơi thở mà đuổi. Đó là cái phương pháp tu Tứ Niệm Xứ chứ không phải là cái gì.
Nhớ như vậy mấy con mới hộ trì được cái chân lý của mình chứ còn không khéo mấy
con không hộ trì được chân lý.
Rồi! Con
Nguyệt Thảo có hỏi gì không con?
Tu sinh
1: Thầy con mới hai ngày nay con ngủ có tiếng rưỡi là con cứ
bị mộng tưởng, ác mộng làm con giật mình hoài Thầy, giật mình xong cái con biết
rồi, cái con thay đổi cái con không nằm bên đây nữa, con nằm bên khác con sẽ
không bị nữa. Nhưng mà mấy ngày nó bị giật mình nửa chừng như vậy hoài. Có khi
con thấy bạn con chết, có khi con thấy cái cảnh gì không hà.
Trưởng
lão: À, ác mộng, nó chết, chết thì đem chôn có gì đâu!
Tu sinh
1: Cái lúc đầu thì con thức một giờ mấy chuyện thường. Cái
sau khi đi xuống dưới hết nguyên dãy thất có mình con, thành một rưỡi con tụt
xuống hai giờ, hai rưỡi con tụt xuống hai rưỡi cho tới ba giờ. Nên, tại vì con
xung quanh mình không có thấy ai, có mình mình thức đó, cái con lui lui xuống.
Thế là sáng ra như là dẫn dụ con làm cho con ngủ té đất. Sau đó thôi cố ngồi
nghỉ chứ con ra khỏi cái thất đó con không dám ngồi trong cốc, con ra ngoài
luôn, thì con xả hôn trầm được chứ trong trỏng con xả không được.
(06:17) Trưởng
lão: Ừ, tìm cách phải phá những cái trạng thái hôn trầm,
thùy miên, lười biếng.
Tu sinh
1: Nhưng mà sao mà khi mà có cái tâm lúc đầu thì có cái tâm
giải đãi chút xíu, con thấy dường như là nó đi, đi được nó đi luôn đó Thầy. Lúc
đầu con nói thay vì thức một trở thành thức hai giờ, sau nó dẫn tới ba giờ
luôn. Con hết hồn, con sợ quá!
Trưởng
lão: Bao giờ nó cũng vậy à! Nó hễ dẫn mình được thì nó dẫn mình
đi lui.
Tu sinh
1: Con thấy dẫn luôn đó Thầy.
Trưởng
lão: Mình phải thắng lại chứ còn không khéo nó sẽ dẫn mình, nó
lui mất. Khó lắm mấy con, coi vậy chứ cái tâm mình khó lắm! Tu là một cuộc
chiến đấu rất là gay gắt, mà nếu mình lơ mơ là mình thất bại, thua trận!
Tu sinh
1: Dạ, với xung quanh con không có ai tu, không thấy thất nào
hết trơn, dễ giãi đãi lắm Thầy!
Trưởng
lão: Càng không có là mình tu càng tốt chứ con!
Cho nên
ráng cố gắng mình cứ mình thấy mỗi chút mà mình thấy nó không đúng giờ giấc là
mình đã giải đãi rồi. Phải đúng giờ giấc, thời khóa cho nghiêm chỉnh rồi cái
pháp tu nó khéo léo thiện xảo. Khi cái thời đó mình tu cái pháp đó mà thấy nó
bất an hoặc là bị hôn trầm, thùy miên gì là mình thay đổi pháp liền để mà phá
chướng ngại đó.
Nghĩa là
cái thiện xảo của đạo Phật là mục đích là nhằm đẩy lui những chướng ngại ở trên
thân, thọ, tâm của mình thôi. Cho nên không phải cố chấp mà tôi vào giờ này tôi
tu pháp này tôi phải tu chết pháp này, không phải. Giờ này thấy cái trạng thái đó
thì cần phải ôm cái pháp nào để diệt nó, thì mình ôm pháp đó mình tập. Vừa tập
mà vừa đánh cho cái chướng ngại đó nó ra khỏi thân tâm của con. Thì như vậy thì
nó mới thiện xảo, chứ đừng có cố chấp một cái pháp nào không thì không có được.
Cho nên
tất cả những cái pháp của Phật đều nhắm vào để đẩy lui chướng ngại pháp chứ
không có mà cho chúng ta gọi là chuyên một cái pháp nào hết.
Nhưng mà
khi mà tập chuyên, là tại vì mục đích của chúng ta là phải cho nhuần nhuyễn cái
pháp đó, để khi mà gặp đối tượng của nó thì chúng ta nhờ nhuần nhuyễn nó mà
chúng ta ôm cái pháp đó chặt thì nó mới đẩy lui được nó.
Coi như
mục đích là phải đuổi giặc ra khỏi cái tâm thanh thản, an lạc, vô sự của chúng
ta để đem lại cái sự thanh bình cho nó. Đó là cái bảo vệ cho một cái đất nước,
tâm hồn của chúng ta nó an ổn, nó không có bị giặc, không bị chướng ngại.
(08:28) Thì lúc nào chúng ta tu tập là coi như
là khi mà cái người tu tập mà sống độc cư. Cho nên Thầy trả lời ở trong những
cái câu hỏi của Nguyệt Thảo hỏi Thầy đó, thì coi như là Thầy trả lời mấy con
rất là rõ ràng, mấy con hiểu.
Mình có
độc cư mình mới ngồi lại một mình mình đâu cần phải ngồi kiết già hoặc là phải
buộc mình phải tư thế này tư thế khác, ngồi chơi hoặc là với cái sự sống bình
thường nhưng mà đều là mình lưu ý tất cả những cái chướng ngại nó xảy đến ở
trong tâm mình, cái phóng dật từng tâm niệm của mình. Mình xét từng nét, ngồi
không mà làm việc rất nhiều, không có một cái tâm niệm nào mà qua khỏi cái sự
quan sát của mình. Nghĩa là không có một cái niệm nào mà mình không biết, cho
nên mình không có bỏ lọt cái nào hết. Mà ngày này qua ngày khác tỉnh giác như
vậy đó thì Thầy tin rằng người đó sẽ chứng đạo rất là nhanh. Bởi vì mình cảnh
giác như vậy thì mình thấy rất rõ, và như vậy là mình hộ trì được cái chân lý rất
là cụ thể, không còn mất nó chút nào nữa hết.
Cho nên
vì vậy mà những cái câu trả lời đó nó có thiết thực ở trong cái sự tu tập. Nó
làm cho mấy con đọc thấy hiểu biết được cái cách thức độc cư của mình, chứ
không khéo mình ngồi đó mà mình độc cư theo kiểu bắt buộc rồi mình đâm ra mình
buồn chán hoặc là mình thấy nó cô đơn.
Cũng như
bây giờ con thấy trong cái dãy thất của con ở, con thấy thức dậy có mình mình
không ai nữa.
Tu sinh
1: Có một mình con Thầy.
Trưởng
lão: Chính một mình mình, chính một mình mình tu, mà ở như vậy
là mình mới thấy hạnh phúc. Nó từng nó lặng lẽ, nó yên lặng rồi bắt đầu đó từng
cái tâm niệm của mình, coi thử coi nó sợ cái gì nó? Nó thấy sao mà vắng vẻ quá,
rồi nghe cái sột soạt kia nó cũng giật mình. Từng cái tâm niệm đó để cho mình
dùng những cái phương pháp mình khắc phục nó từng đó mình sẽ chiến thắng được.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét