71- TẬP ĂN NHƯ PHẬT
(12:29) Như vậy hôm nay, là do như vậy mà các
bác, các cụ, các Phật tử về đây Thọ Bát Quan Trai là giữ gìn 8 giới, trong khi
đó đời thì chạy theo dục, ngày ăn ba bốn bữa, mình hôm nay mình tập làm Phật ăn
ngày một bữa.
Phật Ngày
xưa sống đến 80 tuổi Ngài vẫn ăn một bữa. Một hôm Ngài bị cảm, bởi vì cơ thể ai
cũng như ai, Đức Phật cũng có cơ thể như mình, cho nên Ngài đi nắng gió rồi
Ngài cũng bị cảm nhức đầu, sổ mũi hoặc là sốt do cảm như vậy, cho nên Ngài
trong cái bữa trưa hôm đó Ngài ăn cơm không được. Ai bị cảm mà ăn cơm được
nhiều, cho nên Đức phật ăn không được.
Do thấy
Đức Phật ăn không được, ông A Nan mới đi xin cháo cho Đức Phật ăn. Nhưng vì quá
giờ Ngọ rồi, quá cái giờ trưa rồi cho nên Đức Phật mới nói ông A Nan: “Ta như vầy mà ăn cháo sao?”.
Nghĩa là một người tu hành không nên ăn phi thời, thà chết chứ không ăn phi
thời. Mặc dù bữa trưa đó ăn không được, nhưng có chết đâu, Đức Phật vẫn còn
sống mà sống tới 80 tuổi mới chết.
Do như
vậy chúng ta biết rằng không phải ăn nhiều mà sống, như Thầy ăn ngày một bữa
Thầy vẫn sống như thường, và không bệnh đau, thì các bác, các cụ thấy rất rõ.
Tuy ốm nhưng mà sự thật ra có sao đâu, ăn một bữa để sống, sống để tu hành, chứ
thân chúng ta hoàn toàn là cái, khi nó sống thì phải có một sự đau khổ của một
loài vật khác.
(14:13) Thậm chí như ăn chay, chúng ta ngỡ thấy
rằng không có nghe tiếng kêu la của loài động vật khi chúng bị giết, nhưng loài
cây cỏ thảo mộc vẫn có sự cảm nhận và vẫn có sự đau trong đó chứ, có sự đau
trong cây cỏ chứ. Cho nên chúng ta sống mà chúng ta ăn cái loài vật khác chết,
dù là cái cây, dù là cây rau, nó chết chúng ta mới sống chứ, nếu không ăn làm
sao chúng ta sống.
Do đó hôm
nay chúng ta sống không phải vì ăn mà sống ăn để mà tu, để ra khỏi thoát khỏi
cái thân người, cái thân người, cái thân mà sống mà có sự chết của kẻ khác, cho
nên chúng ta là người tu theo đạo Phật, lòng thương yêu chúng ta không thể nào
nhìn thấy cái sự sống của mình mà có sự chết.
Đây là
Thầy nói cây cỏ thảo mộc rau cải thôi, nhưng lòng chúng ta còn xót xa thay,
huống hồ mà chúng ta ăn loài động vật, lăn lộn, rên la kêu đau khổ của loài
động vật, còn cái cây có kêu la có rên không? Nhưng chúng ta biết chúng có đau
khổ.
Tại sao
chúng ta biết được, chúng ta thử nếu mà cái cây không cảm nhận thì chắc chắn là
nó sẽ không đau khổ, còn cái cây mà cảm nhận thì có sự đau khổ, chúng ta thử
đụng vào cái cây mắc cỡ, tức là cây Hoa Trinh Nữ, thì chúng ta thấy cành lá
chúng xụ xuống, tức là chúng có sự đau khổ, chúng có sự cảm nhận.
Nếu không
cảm nhận sao lại khi chúng ta đụng vào, hay hoặc là một con vật gì đụng vào cái
cây mắc cỡ thì cành lá chúng lại xụ xuống? Sao không vươn lên như cái cây thảo
mộc ngoài kia? Tức là cái loài cây có sự cảm nhận. Mà đã có cảm nhận thì phải
có đau khổ.
Cho nên
chúng ta ăn là vì chúng ta thấy mình phải sống, mượn cái thân này sống, sống để
làm gì? Sống để tu, tu để chúng ta không còn tái sanh luân hồi.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét