60- TU TẬP LÀ XẢ TÂM
(00:03) Trưởng lão: Trong
cái vấn đề mà tu tập đó thì các con cần lưu ý nó có 2 phần, sự tu tập. Một phần
tâm, và một phần thân.
Nếu mà
tâm mà chưa có xả đó thì thân mình nó xả không có được sâu. Tại sao, Thầy muốn
nói xả cái thân là như thế này.
Cái tâm
của chúng ta nó phiền não, nó giận hờn. Mà nó chướng ngại, nó thấy cái gì nó
chấp cái nấy, nó dính mắc thì đó gọi là tâm.
Còn cái
phần thân là nó bệnh, nó nhức chỗ này, nó đau chỗ kia. Mà nếu mà cái tâm mà
mình xả không được đó, thì cái thân cũng không xả được lắm đâu. Các con hiểu
không?
Cho nên
đức Phật dạy: Sanh, Già, Bệnh, Chết. Sanh là trước, sanh là cái đời sống của
cái tâm của mình, mình dễ phiền não, cái đó thuộc về cái tâm.
Còn cái
thân của mình thì nó thuộc về phần cảm thọ của thân thì nó thuộc về thân.
Cho nên
trong con đường của đạo Phật, Bát Chánh Đạo đó, thì chúng ta thấy rằng từ cái
Chánh Kiến cho đến Chánh Tinh Tấn đó thì đức Phật dạy chúng ta đó là chúng ta
xả tâm. Xả cái tâm của mình. Cho nên cái người mà luôn luôn sống ở trong cái
cuộc sống mà tu hành để được giải thoát đó, thì luôn luôn đôi mắt người ta nhìn
bằng nhân quả. Cho nên người ta thấy thiện chứ không thấy ác.
Hễ mình
khởi cái niệm ác, thì tức là mình đã tự giết mình rồi, mình tự làm mình khổ.
Tức là mình có chướng ngại mình mới thấy ác, còn mình không chướng ngại là
không thấy ác. Đó là mình xả cái tâm.
Cho nên
thường thường cái câu mà tác ý trong sách Thầy viết “ĐƯỜNG VỀ XỨ PHẬT” đó, tác
ý tâm của mình nó, các con tự hỏi tâm mình nó được như cục đất chưa?
Cho nên
vì vậy mà mình còn phạm nhiều lắm. Mà trong khi tu đó, ở cái môi trường này tu
là cái môi trường các con biết rằng nó thử thách. Nó thử thách, chứ không phải
môi trường mà gọi là mình tu mà nó để cho mình bình thường, để im lặng cho mình
tu, mình tu cái im lặng mình tu cái gì?
Ở trong
cái hoàn cảnh nó nghịch, nó làm cho mình có những cái chướng ngại tâm để coi
thử coi mình xả được cái tâm không?
Chứ không
khéo mình tu suốt rồi mình cũng ờ, hàng ngày nó yên tịnh mình cứ ngồi thiền,
rồi đi kinh hành đó là thuộc về cái phần thân. Còn cái phần tâm thì mình không
lo xả. Hễ có một cái gì chướng lên thì bắt đầu đó. Nhưng mà không ngờ là cái
môi trường tu là cái môi trường thử thách.
Cho nên
nhiều khi chuyện mình không có làm người ta nói mình, để cho cái sự đó để coi
thử mình có xả được tâm không? Gọi là oan ức đó, cái điều oan ức đó. Còn ở
ngoài đời thì tôi oan ức tôi không xả, tôi không có làm chuyện đó, mà nói tôi
như vậy thì không được, nó khác. Còn ở đây là môi trường rèn luyện. Nhiều khi
mình không có, nhiều khi cái chuyện đó người ta làm coi thử coi mình xả được
không. Đó là cái thử thách để xem coi mình có xả cái tâm đó không?.
Nếu mình
không xả thì mình đi rời khỏi, hoặc là người ta thấy rằng mình tu mà không chịu
xả tâm, thì dù mình có tu cách gì đó bây giờ nó cũng không tới đâu. Mà mình xả
tâm được thì bắt đầu mình mới đi vào Thiền Định được.
(02:54) Cho nên do vì vậy mà các con thấy rằng
tu tập của đạo Phật rất là khó! Nói thì dễ, nhưng mà khi mà gặp người ta thử
thách một cái là mình bật ngửa ra liền. Chịu không nỗi!
Cho nên ở
đây các con đọc cái cuốn Thiền Căn Bản đó. Mà cô Út ở đây mà cô đập biết bao
nhiêu người. Trở thành người ta thù oán cô ghê gớm lắm chứ đâu phải, cô đập tan
nát hết. Cô, có cô cũng nói mà không cô cũng nói, cô nói đủ thứ cách. Nghĩa là
nói cho người ta lộn gan lên. Mà coi cái người đó có lộn gan được không? Bởi vì
Phật mà còn lộn gan thì đâu Phật được! Các con thấy chưa. Mấy con phải biết sự
thử thách cô Út ghê gớm lắm.
Vì vậy mà
cái Tu Viện này nó không đông, chứ cỡ mà không có cô Út thử thách thì người ta
ở biết bao nhiêu? Rồi cơm ăn, áo mặc thì ở đây làm sao cho cho nó hết?
Rồi người
ta ở, người ta tu không tới nơi thì cũng như mấy chùa kia vậy. Hai ba trăm
người, thì thật sự ra có ích lợi gì? Chỉ mất công mà thôi.
Cho nên
người ta nghiệm, người ta nghiệm thấy từ cái bắt đầu vào tu. Bây giờ trong Tu
Viện chúng ta, cuối cùng chúng ta xét được mấy người? Về cái phẩm hạnh mà gọi
là tu tập, thì được mấy người, người ta xét hết.
Thầy thì
Thầy cũng không nói ai hết. Ai tu sao cũng được. Bởi vì tu giải thoát thì mấy
con nhờ, chứ Thầy có nhờ đâu. Thầy thì chỉ có phương pháp thôi. Còn đập thì
không đập ai hết.
Còn tất
cả những dồn lại cái cực khổ là của cô Út. Cho nên cô đập, đập cho người ta tu
không được người ta về. Để làm gì?
Để cho
mình đỡ cực, chứ không khéo mình cứ phải thức khuya, dậy sớm nấu cơm. Phải đi
chợ, phải lo giải quyết Chính Quyền yên ổn cho mấy con ở. Phải không? Chứ mấy
con vô đây mấy con có làm gì đâu, không khéo người ta phạt cô Út rồi người ta
phạt mấy con phải đóng tiền. Mà bây giờ mấy con vô đây không có tiền, thì cô Út
phải bỏ tiền ra đóng. Bao nhiêu cái sự mà nặng nhọc thì cô Út gánh hết.
Còn Thầy
thì không có, khuyến khích thôi, nhẹ nhàng nói thôi, khuyên để mấy con ráng tu
thôi. Nhưng mấy con có nghe, không nghe thì mấy con chịu. Mà sự thật ra cái lời
nói của Thầy, mấy con rất là kính phục cái lời nói của Thầy, nhưng mà cách mấy
con làm chưa đúng lời nói Thầy, làm không đúng. Cho nên vì làm không đúng cho
nên vì vậy mà tu hoài không được gì.
Thật sự
ra cuộc đời Thầy, Thầy chỉ mong rằng tìm được một người tu chứng quả A La Hán
làm chủ cho Thầy. Không đông, đông quá cực! Mấy con hỏi linh tinh đủ thứ, mà
không hỏi ngay cái chỗ mình tu tập, cái chỗ mình tu tập, mà hỏi linh tinh đủ
thứ.
Bây giờ
thí dụ như bây giờ mấy con tập Định Niệm Hơi Thở hay Thân Hành Niệm thì mấy con
ôm cái pháp đó tu gặp cái gì hỏi ngay cái đó hà, nó nhanh chóng, nó mau!
Mà trong
khi đó mấy con hỏi phần nhiều là mấy con hỏi về những cái pháp tu, tu cho cái
thân của mình không hà. Chứ còn không hỏi tu cho cái tâm của mình, không hỏi.
Nghe nói
ly dục, ly ác pháp, diệt ngã, xả tâm. Thì ly dục là ly cái gì? Ly dục là ly dục
cái tâm, cái tâm của mình hay dục.
Còn ly ác
pháp là ác pháp là cái gì? Cái tâm phiền não nó cũng là ác pháp. Rồi cái thân
đau bệnh nó cũng là ác pháp.
(05:53) Đó, thì tất cả những cái này, cái giai
đoạn đầu tiên như hồi nãy Thầy nói đó là mình phải lo mình xả cái tâm trước đã.
Bây giờ cái tâm nó thích nói chuyện, thì mình xả cái nói chuyện đó đi. Rồi cái
tâm mà nó còn buồn bực, nó còn cô đơn, nó còn như thế nào, nó còn những cái
niệm như thế nào mình quán xét những cái đó mình xả đi. Đó là giai đoạn tu
thuộc về tâm.
Cho nên
thấy những cái gì mà các con thấy cái gì mà chướng ngại pháp. Mà thấy cái tâm
mình xả không được, thì hỏi Thầy, Thầy giúp cho xả.
Đây, bây
giờ Thầy nói như cô Nguyên Trí tu thì cô tu đi kinh hành hoặc hay là ngồi thiền
đó, thì cô tu cũng khá đó chứ, nhưng mà về cái tâm thì không khá. Tại sao vậy?
Tại khi nó có chuyện thì cái tâm cô chới với, rồi bắt đầu nó khổ sở, nó làm cho
cô đủ thứ chuyện ở trong tâm cô. Nhưng mà cái tâm mà nó không giải quyết được
đó thì cái thân mình không giải quyết được đâu, như hồi nãy Thầy nói đó, nó
không giải quyết. Cái tâm mình bất động, cái thân nó sẽ giải quyết được hết.
Đó, thì
các con thấy, thì phải hiểu biết trong cái sự xả tâm của mình rất quan trọng.
Cho nên nó tới 6 cái nẻo của Bát Chánh Đạo mà thực hiện được cái tâm.
Còn cái
Chánh Niệm với cái Chánh Định nó có 2 cái thôi, nó có 2 cái nẻo thôi. Thì thật
sự thiền định nó không khó. Mà nó khó là khó ở cái chỗ cái tâm, khó ở chỗ cái
tâm của chúng ta. Chứ thân chúng ta coi vậy chứ nó đau, nó bệnh hoặc nó chết nó
không khó, nó có 2 cái nẻo để mà thực hiện được cái đau, chết đó.
Còn sáu
cái nẻo đầu tiên đó để thực hiện cho được cái tâm, cái tâm bất động. Mình phải
thấy được cái Đạo Đế là cái Chơn Lý mà, một cái chơn lý không thể ai có thể
thêm thắt trên cái phương pháp này thêm cái gì được hết. Chỉ ở trên đó mà thực
hiện được giải thoát cho mình mà thôi.
Cho nên
nó khó nhất là tất cả những cái điều kiện mà chung quanh mình nó xảy ra những
cái gì đó hoàn toàn là mình phải thấy nó trong thiện pháp, tức là nhân quả,
không được thấy là ác.
Mà khi
mình ở trong Tu Viện thì mình phải thấy rằng đó là một sự thử thách. Như cô Út
rầy mấy con này, kia, nọ, đó là một sự thử thách, thử thách nhẹ hoặc là thử
thách mạnh, hoặc là thử thách càng gay gắt hơn. Để thấy biết được cái từng lớp
của tâm mình xả nhiều hay ít.
Cho nên
có nhiều người mà Thầy nói cũng như sư Thiện hoặc là sư Phước Từ. Cô Út nói, ra
nói vầy: “Tôi nấu cơm cho mấy ông ăn, mà mấy ông không tu, mấy ông đi nói
chuyện. Tôi nấu cơm cho mấy ông ăn rất uổng”. Chỉ nói bao nhiêu thôi. Mà sư Từ
cứ ấm ức ở trong bụng hoài. Cho nên cuối cùng sư phải quẩy gói ra đi. Tức là
không chịu xả tâm chứ gì, đó thì các con thấy tí đó thôi.
Còn sư
Thiện thì không biết cô Út cô làm gì một trận đó. Rồi ông nói: “Tôi thấy tôi
mát lạnh, tôi không nói gì nữa hết, tôi không có giận”. Nhưng mà cuối cùng lại
đi.
(09:11) Thì rõ ràng là cô Út cô trắc nghiệm,
đúng là cô ấy trắc nghiệm để xem thấy người ta tu thật hay là người tu giả.
Người ta có quyết tâm tu hay là người ta chỉ ngoài hình thức thôi, chứ nội tâm
người ta nó động thì người ta cứ để động. Cuối cùng, thì cô thấy như vậy thì
cũng đỡ cho mình chứ có gì đâu. Bởi vì không lo tu cái tâm mà, lo cái tiến tu
tức là ngồi thiền đi kinh hành cho nhiều mà cái tâm không chịu xả. Nó quan
trọng lắm mấy con, cái sự đó nó trọng!
Bởi vì
đức Phật nói: “Giới sanh Định”. Mà cái tâm mà chúng ta nó xả được, nó là Giới.
Giới, mà Giới là nó thiện pháp chứ gì. Cho nên nó làm cho cái tâm của chúng ta
không có đau khổ.
Nhưng mà
chúng ta thấy cái này, bởi vì mục đích của Thầy ở đây là không cầu danh, cầu
lợi. Mấy con nhớ Thầy nói thường xuyên là đức Phật đã dạy: “Khi có danh, có lợi
thì ẩn bóng”. Tức là không chấp nhận nó.
Nhưng mà
vì nó có một cái duyên, cho nên vì vậy mà không có nỡ mà bỏ mấy con chứ sự thật
ra thì đầu tiên mà chưa tu mà nhìn thấy Thầy nói sự sanh tử, không phải dễ độ
đâu!
Tâm muôn
mặt, họ nói một lẽ, họ ham thì đúng họ ham muốn giải thoát, nhưng mà họ không
giải thoát, họ cứ chất chứa trong lòng của họ những điều không ra gì hết. Nhất
cuộc đời họ, nó vô thường vậy, bữa nay thì vầy chứ ngày mai chết họ không có
biết. Nhưng mà họ cứ chất chứa những cái điều quá tầm thường họ không chịu xả
tâm.
Cho nên
trong Tu Viện, nó có nhiều cái điều mà mấy con không có ngờ được. Ở ngoài đời
nói thiệt ra, thật sự những cái chùa khác người ta không có làm những cái điều
này đâu. Thí dụ như bây giờ cô Út cô cho chó, mèo ăn vậy đó là cũng thử thách
mấy người đó, “trời, chùa gì mà lấy cơm, lấy gạo của đàn na, thí chủ nuôi vậy”.
Không…(không nghe rõ).
Đó là
những cái thử thách cho mấy con chứ không phải những cái không thử thách đâu.
Nó cũng có nhiều người chứ đâu phải, nhiều người họ đến đây họ cũng nói nhiều
lắm. Thật sự ra đối với Thầy đó, người nào mà đến đây mà chướng ngại là sự giải
thoát là Thầy đã giải thoát, Thầy làm chủ Thầy biết sự làm chủ của Thầy rồi.
Thì bây giờ có người nào theo Thầy thì cũng được, mà không theo Thầy thì cũng
đâu có ăn thua gì đối với Thầy, Thầy đã làm chủ rồi.
Theo Thầy
mà nỗ lực tu đúng như lời Thầy dạy thì lợi ích cho mấy người, chứ không phải
lợi ích cho Thầy. Mà cái khổ đau nhất là dồn lại cho cô Út chịu hết. Thầy không
đi trình Chính Quyền, Thầy không lo Nhà Nước. Cái này, cái kia có gì đi nữa cô
Út cũng chịu gánh hết tất cả mọi cái, sự ăn uống. Nếu mà ăn cực quá thì cũng có
cách vậy chửi mắng cô Út. Mà ăn dơ thì cũng chửi mắng cô Út. Cái gì cũng đổ lên
đầu cô Út. Nhưng mà cô Út cô không có phiền hà trong vấn đề đó. Chỉ có thử thách,
thử thách bằng cách này, bằng cách khác.
(12:01) Cho nên vì vậy đó, thì Thầy nói như thế
này để biết. Vì vậy cho nên, khi mà Thầy Chơn Thành thấy cái điều đó thầy không
nói, nếu không thì người ta sẽ oán, người ta sẽ hại cho mình rất là tai hại,
người ta có thể bỏ thuốc độc cho mình không ăn cơm. Có người nào ăn uống mà
chết đó thì chắc chắn là Nhà Nước nó sẽ làm việc ở đây à, nó không tha đâu.
Cho nên
nhờ cô Liễu Tâm, Thầy Chơn Thành có gọi điện thoại nhờ cô Liễu Tâm mua cái
chiếc đũa để mà thử chất độc. Nhưng mà Thầy nói về nhân quả, nếu quả chăng có
cái điều như vậy thì chúng ta vui vẻ mà đi ở tù còn sướng hơn, khỏi mắc công
nấu cơm. Đi cải tạo chứ gì. Còn bây giờ nếu mà mình còn bình thường như thế này
đó, thì mình phải cực khổ, có gì đâu mà sợ. Cho nên vì vậy mà cô Liễu Tâm có
gửi đôi đũa, đầu tiên thì có gửi một chiếc, những cái đũa mà nó không thật. Sau
này đó gửi một đôi vào, thì những chiếc đó thử những chất độc là nó đen liền.
Nó báo liền cho biết liền. Đúng là Thầy, nhưng mà có thấy cô Út xách thử đâu.
Bởi vì
Thầy nói, nếu mà nhân quả đến thì mình đã nhìn nhân quả rồi thì mình đâu có làm
cái điều này đâu. Nhưng mà đặc nói là nói vậy thôi chứ sự thật ra, vì vậy mà ăn
thua mình, nếu mà cái người nào mà tới số họ bỏ chết cái ông Thầy nào đó, ông
đó ông về Niết Bàn sớm không sao. Còn mình chịu khó ở đây mình trả nhân quả thì
mình lại khỏe. Người ta bắt mình cải tạo, vô đó học tập. Tôi không làm vậy,
nhưng mà có điều kiện là nó xảy ra vậy tôi chẳng biết sao hết.
Thì bắt
đầu bây giờ mấy ông nghĩ sao, cứ bỏ tù tôi đi. Thôi thì tôi cứ chịu thôi, có
sao. Năm tháng hay một năm, hai năm cũng được. Đó là một vấn đề, đặt thành cái
vấn đề.
Cho nên
vì vậy ở đây đã có chuẩn bị tinh thần hẳn hòi hết. Không có còn lo lắng gì hết.
Tất cả những sự kiện mà xảy ra, tất cả những cái gì ở đây đã chuẩn bị. Khi mà
Thầy đã biết rằng Đại thừa và Thiền Đông Độ không đúng, đã có chuẩn bị tinh
thần hết. Bởi vì mình là một đốm lửa đứng trước một cái bể nước thì mình phải
chuẩn bị những cái điều xảy ra cho chính mình để tinh thần của mình nó buông
xả, nó như đất. Nên nó vẫn được an ổn. Bởi vì đạo Phật nhắm vào cái đối tượng
khó khăn. Mà tâm mình như đất tức là giải thoát. Cho nên hoàn cảnh nào cũng như
đất hết thì đó là giải thoát.
Cho nên
mà khi mà các con mà vào đây tu tập, Thầy muốn rèn luyện cho mấy con trở thành
tâm như đất thật sự. Thấy, đất thì nó thấy biết, nhưng mà chúng ta là những con
người có trí tuệ, có sự hiểu biết, thấy biết nhưng tâm như đất, không có động.
Thì như vậy mới thật sự là tu.
Do đó cái
sự tu tập sau kế đó thì chúng ta mới tu thiền định, thì cái thiền định thì nó
không khó đâu mấy con. Thứ nhất là phải nhiếp phục được tâm. Thứ hai là an trú
được cái tâm mình trong cái đối tượng. Tức là trong cái niệm của nó. Mà cái
niệm thì đức Phật đã nói: Tứ Niệm Xứ, bốn cái nơi để mà niệm. Do đó thì cái
Thân Hành Niệm là nó trở thành một bài pháp để chúng ta lấy cái động ở trong
thân chúng ta mà làm cái niệm. Nó có sẵn để mà chúng ta lấy đó mà làm cái niệm.
Cho nên
nó rất là cụ thể rõ ràng. Do như vậy mà khi chúng ta thực hiện về thiền định
đó, thì chúng ta đã có cái hành động của thân, như hơi thở hoặc là bước đi,
hoặc là tay chân co ra, co vô. Tất cả những hành động đó gọi là Thân Hành Niệm.
Thì chúng
ta sẽ an trú trong cái niệm đó, an trú trong cái thân hành đó thôi. Chứ chúng
ta có tu, có làm cái gì mới đâu, có sáng tạo cái mới ở cái chỗ nào đâu. Cho nên
chúng ta chỉ có cách thức là dẫn cái tâm của mình, dẫn cái thân của mình cho nó
an trú ở trong đó. Mà khi mà nó an trú được rồi thì cái thân này nó có đau, có
nhức, có khổ sở thì chúng ta chỉ dùng cái ý thức tác ý là chúng ta đuổi nó đi
được.
Đó thì
như vậy đó rõ ràng là cái phương pháp mà để chúng ta làm chủ được bệnh khổ thì
đó nó có hẳn hòi rồi. Nó không có khó khăn đâu.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét