187- NHIẾP PHỤC TÂM VÀ AN TRÚ - ÔM PHAO VƯỢT BIỂN
(30:23) Tu sinh 4: Mô
Phật ! Bạch Thầy là, con trình Thầy. Hôm qua thì con tu tập đến ngày hôm nay
thì…(không nghe rõ). Thì hôm qua Thầy đã chỉ giáo tại đây cho con, con về thì
lúc đầu tự con tập tu 5 phút. Một tiếng đồng hồ thì con tu được 5 phút, rồi 5
phút con nghỉ. Thì 30 phút trong một tiếng đồng hồ đó thì có hai cái niệm xen
vào.
Còn buổi trưa thì con nằm mà không ngủ.
Tối hôm trước con ngủ thì buổi trưa con không ngủ. Con có đọc tài liệu của Thầy
thì con mới thấy rằng Thầy bảo là tập một phút xong đến hai phút. Thì buổi
chiều thì con tu tập hai tiếng rưỡi, và cuối giờ chiều con nghỉ, hôm qua là sức
tỉnh giác rất cao. Còn đến đêm con cũng 7 giờ đến 10 giờ thì con tu tập hai
tiếng rưỡi, nhưng đến cuối giờ buổi đêm thì nó hôn trầm một tí. Coi như là 3
phút cuối cùng của 10 giờ, chín rưỡi đến 10 giờ, con thư giãn rồi con đi ngủ
luôn.
Trưởng lão: Ừ, thư giãn, nghỉ.
Tu sinh 4: Bạch Thầy là, con ngủ như vậy. 10 giờ
con ngủ thì hai giờ kém năm tự dưng nó dậy, và rất khỏe! Như vậy, từ chiều cho
đến đêm, có mười cái niệm nó xen vào, một niệm phóng tâm. Sáng nay, con tu tập
như vậy là hai tiếng rưỡi, cũng như vậy. Nửa giờ sau là con thư giãn, thì như
vậy là có thêm năm cái niệm nó xen vào. Tức là hai tiếng rưỡi có năm cái niệm
nó xen vào. Con tu hai phút thưa Thầy. Như vậy là rất khỏe và như vậy là hôn
trầm, thùy miên biến mất.
Bạch Thầy là, như vậy con thế nào mà con
tu mà hai phút, mà thấy không còn cái niệm nào hết con tiếp tục 3 phút?
Trưởng lão: Không còn cái niệm nào hết. Rồi mới
tăng lên.
Tu sinh 3: Như vậy là con tự tăng lên?
Trưởng lão: Tự tăng lên.
Tu sinh 4: Mà đầu con hôm qua thì Thầy bảo đó
thì con tu hai phút con nghỉ đi kinh hành ba phút. Hai phút thì con tu đi kinh
hành ba phút, mà tiến tới thì như vậy là thưa Thầy con cũng áp dụng như vậy?
(32:38) Trưởng lão: Áp dụng
như vậy. Nhưng mà chất lượng đàng hoàng. Bây giờ nó còn niệm, tu tập sao nó
không niệm thì mới tăng lên. Chứ còn niệm là nhất định, một niệm là không tăng.
Cố gắng khắc phục, nhiếp phục mà thấy cái đầu không có nặng, thì mình nhiếp
phục trong cái thời gian tu tập kỹ lưỡng hơn. Làm sao cho đừng có niệm vô, gọi
là nhiếp phục cho được cái tâm. Mà nó còn niệm là con chưa có nhiếp phục được
cái tâm, con chưa làm chủ cái tâm. Lôi nó mà nó không nghe, nó còn rục rịch, nó
chạy bậy. Hiểu không? Phải trói cái tâm nó lại cho chặt, không có được mày chạy
bậy nữa. Hễ nó còn niệm là mình trói chưa chặt. Có vậy thôi! Tức là nhiếp phục
chưa được nó.
Bởi vì nhiếp phục là làm cho cái tâm nó
phục. Con hiểu chỗ đó? Bảo nó phải biết nghe, “mày không có niệm. Tao bắt
buộc mày phải ở trong cái thân hành này, mày không có được niệm”. Thì con
bắt buộc làm sao mà nó không niệm đó gọi là nhiếp phục được tâm. Rồi bắt đầu
bây giờ, tao nhiếp phục được tao trói mày rồi, thì tao bảo mày phải an trú được
cái thân. Mày phải trú cho chặt ở trong này. Thì do đó mà khi mà đạt được cái
chất lượng này rồi, thì Thầy nói bệnh đau cái gì, con đẩy lui được hết. Coi như
là cách thức mà, Thầy dạy cách thức cái nhiếp tâm và an trú tâm, Thầy dạy cách
thức các con ôm phao. Ôm cho chặt cái phao.
(33:50) Bây giờ muốn cái phao của mình
đừng có tách rời ra mình phải lấy dây nịt, hay gì buộc cho mình cho chặt ở
trong cái đó. Rồi cách thức ôm, phải nắm những cái quai nó như thế nào? Khi mà
sóng gió nó lật, qua lật lại thì cứ dính trên cái phao này, chứ không có tuột
ra được, đó là cách thức nhiếp tâm và an trú tâm. Các con nghe cái chỗ đó chưa?
Cho nên khi trên cuộc đời mấy con, mấy
con sẽ bị sóng gió ba đào của nghiệp. Mà không dạy cách thức của mấy con ôm cho
chặt cái phao thì sóng gió nó mạnh quá, nó đánh mấy con tọt rớt dưới biển chết
luôn ở dưới. Bởi vì mất phao rồi thì phải chết thôi, chứ không còn cách nào
khác.
Cho nên cách thức của Phật dạy hay lắm!
Là chúng ta phải nhiếp tâm và an trú tâm. Tức là dạy cách thức cho ôm chặt được
cái phao. Ôm được cái phao tức là ôm pháp cho được, đừng có bung cái pháp ra.
Còn giờ mình có niệm là mình bị rớt rồi còn cái gì. Tức là nắm chưa chặt, chừng
nào nắm chặt là không niệm. Các con hiểu chưa?
Mình nắm chặt cái pháp, thì tức là bây
giờ cái hơi thở mà nó không cái niệm gì hết thì nó làm sao nó rời con ra được?
Tức là chặt phao. Ôm phao vượt biển mà, vượt biển nghiệp của mấy con chứ gì.
Thì vô đầu thì dạy nhiếp tâm tỉnh thức chứ gì. Các con hiểu chỗ đó chưa?
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét