185- PHÁP NHƯ LÝ TÁC Ý QUÉT SẠCH ÁC PHÁP
(22:36) Ngọc Bình Tu sinh:
Thầy ơi! Cho con hỏi là ví dụ như mình ngồi mình tu Tứ Niệm Xứ là mình ngồi
quán Thân - Thọ - Tâm - Pháp. Mà khi ác pháp vào, là mình tác ý đẩy lui ra.
Trưởng lão: Đẩy lui ra, mình có pháp Như lý Tác ý,
cây chổi đó. Kêu là cây chổi. Thay vì cái nhà con dơ thì con lấy cây chổi con
quét, còn cái tâm con dơ thì con lấy cái pháp Như lý Tác ý con quét, đó là Tứ
Niệm Xứ quét bốn chỗ này cho sạch. Vì nó có bốn chỗ, mà nếu mà chỗ nào dơ là cứ
quét hết, không có để. Mà con có cây chổi là chổi Như lý Tác ý. Phải không? Con
có cây chổi đó đó. Cho nên vì vậy mà tu Tứ Niệm Xứ có cây chổi này là quét
thôi.
Sư Pháp Ngộ: Bạch Thầy! Con thấy mình khi tu Tứ
Niệm Xứ mới có hai ngày, con quán xét thì con thấy là những cái mình tu, những
cái cử động của mình hình như là nó đi ngược lại không đúng với Tứ Niệm Xứ. Ví
dụ mình ngứa là tự mình phản ứng là mình phải gãi. Mình thấy phản ứng không
được thì mình phải đi, nó phản ứng liền. Như vậy là còn ác pháp trong ác pháp
quá nhiều.
Trưởng lão: Còn ác pháp nhiều. Cho nên rác nhà con
còn rác quá trời!
Sư Pháp Ngộ: Rồi mình làm cứ tự nhiên thôi, cứ
tự nhiên ác pháp không hà, chạy theo ác pháp không.
Trưởng lão: Bắt đầu, bây giờ nhà dơ rồi lại hốt
rác lại quăng cho dơ thêm, chớ đâu có quét ra. Có phải không? Bây giờ ngứa, gãi
vậy là hốt rác đổ thêm chứ làm sao mà hết được.
Sư Pháp Ngộ: Tìm nhiều cách làm để làm cho nó
dơ thêm nữa.
Trưởng lão: Cho nó dơ thêm, chứ không có làm cho
nó sạch.
Sư Pháp Ngộ: Rõ ràng vô minh quá!
Trưởng lão: Bởi vậy có chút xíu đó mà…
(24:00) Tu sinh 3: Bạch
Thầy! Cho con hỏi là ngồi như vậy thì có các cái hình ảnh nó hiện lên thì như
thế nào?
Trưởng lão: À, cái hình ảnh đó là bị tưởng, sắc
tưởng rồi. À, mình ngồi vầy mà mình thấy có hình ảnh nào hiện lên: ánh sáng,
hào quang, tất cả những sắc tướng của nó đó, gọi là sắc tưởng. Cái hình ảnh đó
nó hiện lên mình thấy, thì đó là tưởng hết, sắc tưởng hết. Còn cái mùi thơm,
mùi thối gì đó, tất cả đó gọi là hương tưởng. Cái tưởng đó, mặc dù nó không có
cái vật đó thơm mà nó lại nghe mùi thơm thì đó là bị hương tưởng. Không có cái
vật đó trước mắt, cái người đó trước mắt, không có hình Phật đó trước mắt mà
lại thấy hình đó, đó là bị sắc tưởng.
Tu sinh 3: Bạch Thầy! Có tiếng nói và tiếng
vọng đưa đến thì như thế nào?
Trưởng lão: Đó là thinh tưởng. Thinh tưởng nó nói.
Mình ngồi đây mà nghe đâu kêu tên mình ở ngoài, nhưng mà dòm sao không thấy ai
hết. Đó là bị thinh tưởng rồi, nó kêu ở trong mà mình tưởng ra ở ngoài kêu. Sự
thật ra nó thinh tưởng kêu.
Tu sinh 3: Thế bạch Thầy! Phương pháp đó dùng
như thế nào, tốt hay là xấu?
Trưởng lão: À, cái đó xấu lắm!
Tu sinh 3: Bạch Thầy, là coi như bây giờ dùng
cách gì đẩy lui?
(25:01) Trưởng lão: Tác
ý, Như Lý Tác Ý dẫn nó, đuổi nó ra: “Mày là tưởng. Đi! Tao biết mày, đừng
có vô đây!”. Thì đuổi riết rồi nó chạy hết, thì nó còn lại cái tâm thanh
thản, an lạc, vô sự là tốt. Chỉ có Tứ Niệm Xứ là tốt nhất! Còn tất cả những cái
khác là không tốt. Bởi vì Tứ Niệm Xứ là, cái trạng thái Tứ Niệm Xứ là cái chơn
lý rồi, thật rồi! Còn mấy cái tụi này là tụi ma, thành ra đuổi hết, không có
được để. Cho nên Đức Phật trang bị cho chúng ta cái pháp Như lý Tác ý, mà đức
Phật nói: “Tác ý một tướng khác một tướng đó thì cái tướng đó sẽ đi”. Mình bị
cái gì, mình cứ tác ý cái tướng khác cái nó đi thì nó sẽ mất hà, chứ không có
gì đâu mà sợ! Đức Phật trao cho mình một cây chổi, dạy cho mình để giữ quét cái
nhà. Bây giờ chỉ có siêng năng quét thì cái nhà sạch, mà lười biếng thì cái nhà
dơ. Mà ngứa mà gãi thì thôi, tô rác thêm!
Sư Pháp Ngộ: Phải chạy ra luôn bạch Thầy!
Trưởng lão: Phải chạy chứ! Thầy nói hôm bữa đó có
đứa nào đó? À, con Tuệ Hạnh, nó cũng nói: “Ngứa quá trời! Con thanh thản, an
lạc được mà sao nó ngứa quá vậy?” Thì nó, bị con thanh thản được, cho nên nó
ngứa để con không thanh thản chứ gì, nó phá con đó chứ gì. Nhưng mà gan dạ nó
sẽ… “Trời ơi! Con lấy dầu. Con nghe Thầy bảo đừng có lấy dầu thoa, mà cái tay
con, nó cũng thò tới nó muốn lấy nữa”.
Thầy Chơn Thành ngoài kia cũng bị, mà
Thầy nói chết bỏ đừng có, cái ngứa bao giờ nó có chết bao giờ mà mấy con sợ,
thế mà nó cứ mằn mò, nó gãi. Nó chịu không có được, mà cái thói quen con. Nó
ngứa, nó bắt gãi, cái thói quen, chứ không phải là gì. Cái nghiệp đó, mà mình
không thắng được nghiệp thì làm sao? Trói tay, trói chân lại đi, lấy dây cột
lại. Mình bị vậy đó, cột tay chân, cột cho cứng lại đi, rồi nó ngứa mặc tình nó
đâu có ai gãi cho nó đâu, thì nó một hơi nó hết hà. Thầy nói ngứa mà không gãi
là hết. Đau không rên là hết. Đau mà rên thì đau hoài. Còn ngứa mà gãi là ngứa
hoài.
(26:55) Sư Pháp Ngộ: Con
chạy ra con gãi một chập hết rồi, chạy đi một vòng nó hết.
Trưởng lão: Dở! Mấy con dở quá! Thua Thầy. Thầy
ngồi bất động.
Sư Pháp Ngộ: Bạch Thầy! Không quen, không biết
được Thầy. Mình ác pháp nó đến, coi như nó bình thường…
Trưởng lão: Đúng rồi!
Sư Pháp Ngộ: Mình nghĩ lại thì mình nói nó là
ác pháp.
Trưởng lão: Bởi vậy tu mình mới thấy thiệt, khó
thiệt, chứ không phải dễ. Khó lắm mấy con! Chiến thắng được nó rồi mấy con thấy
mát lạnh. Mấy con thắng được cái ngủ, mấy con thấy mát lạnh. Tỉnh mà tỉnh thật
tỉnh, tỉnh ghê tỉnh từ cái thớ thịt nó tỉnh ra. Còn cái đau mà mấy con thắng
được cái đau, mấy con sẽ thấy mát lạnh. Cái thân nó sung mãn ghê gớm, nó không
biết chút gì đau hết. Đó là mình đã thắng nó.
Còn ngứa cũng vậy, mình thắng nó trời!
Nghe cái thân không có chút nào mà nó ngứa, nghe nó an lạc dữ lắm. Cái ngứa,
khi mà nó hết ngứa hoàn toàn mình thắng, mình ngồi bất động. Khi mà nó qua rồi,
nghe cái thân nó mát mẻ mà nó làm sao nó an lạc vô cùng. Nó không còn ngứa nữa,
mà nó có cái trạng thái gì đặc biệt khi mình thắng nó. Bởi vậy ta nói chiến lợi
phẩm, sau cái trận mà mình thắng nó được thì chiến lợi phẩm ghê gớm! Nhưng mà
thắng không được thì thôi mình bại trận. Không có được hưởng cái gì hết!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét