170- THIỆN VÔ LẬU CHUYỂN THÂN NGHIỆP
(00:00) Trưởng
lão: … không sợ đau, cho nên họ ngồi sừng sững họ tu, họ vượt qua những
cái đó.
Cho nên con yên tâm,
con đừng sợ, rồi con cứ nỗ lực con tu. Bởi vì con cứ xét thấy mình cũng không
có động địa gì đến mắt của mình, mà tại sao nó đau? Đâu có phải mà con mở mắt
mà con tập, con nhìn trừng trừng cái gì đó thì đau mắt. Cũng như bây giờ con đặt
thành một cái điểm nè, con nhìn đó để con tập trung trong cái điểm đó thì con mắt
con nó đau. Con hiểu chỗ Thầy muốn nói không?
Đằng này con đâu có
nhìn chỗ nào đâu, có phải không con? Con đâu có tập trung trong con mắt đâu?
Nhưng mà nó có những cái hiện tượng thay đổi của nó, vì vậy mà con đừng có lo,
đừng có sợ nó. Cho nên đối với cái pháp mình tu, mình biết rằng mình không có
làm một cái gì mà có thể ảnh hưởng. Nhưng mà cái sự bình thường với cái tâm
bình thường của mình mà tất cả những cơ trên thân của mình nó thay đổi vậy
thôi, không có gì.
Do, thí dụ chẳng hạn
cái việc mà trong khi tu tập, thân các con bệnh đau hay có những cái bệnh nào,
mặc dù là cái bệnh rất là ngặt nghèo. Nhưng mà khi tu rồi, cái thân của con nó
lần lượt nó thay đổi, nó thải trừ tất cả những cái bệnh đó ra, nó hết. Bệnh gì
nó cũng thải trừ ra.
Bởi vì cái tâm thanh
thản, an lạc, vô sự thì nó là cái thiện pháp, nó là cái thiện pháp vô lậu. Nó
là cái chân lý rồi con, cái chân lý rồi. Cho nên vì vậy mình sống trong cái
chân lý thì cái thiện pháp đó nó chuyển ác pháp. Nó làm cho cái nghiệp, cái
nhân quả của nghiệp báo nó không còn tác động được nữa, cho nên nó thay đổi hết,
nó thay đổi. Cho nên vì vậy mấy con biết lấy thiện chuyển ác. Mà chỉ có cái thiện,
cái thiện vô lậu nó chuyển toàn bộ các ác pháp.
Còn cái thiện kia nó
có hữu lậu, bởi vì cái thiện hữu lậu thì nó có cái phước báo. Có cái phước báo,
chứ nó còn lậu hoặc. Nó hữu lậu mà, nó còn lậu hoặc, tức là còn đau khổ.
Còn cái này nó vô lậu
là nó hết đau khổ. Mà nó hết đau khổ thì cho nên vì vậy mấy con tu mà trong
thân mấy con có bệnh đau, có cái gì đi nữa thì nó sẽ thải trừ cái đó ra hết, nó
chuyển ra hết.
Cho nên cái phương
pháp của Phật coi vậy chớ nó chuyển hết những cái nhân quả. Mặc dù các con mang
cái thân, nó chuyển hết. Nó không có làm con dao động, nó không có làm con đau
khổ nữa. Nó làm cho con thấy thanh thản, an lạc, vô sự. Vì đó là cái chân lý
mà. Nó thực rồi, nó không còn cái sai nữa, không còn cái trật nữa. Nó đúng, rất
đúng rồi.
(02:19) Cho nên mấy
con tu, mấy con giữ được thanh thản, an lạc, vô sự. Ngồi giữ bất động tâm như
thế này, thì nó xảy ra những chuyện gì đó, tất cả những gì trong thân con nó xảy
ra đều là do nhân quả. Cái pháp hành, cái pháp hành đó, mà nó thay đổi cơ thể của
con để đi đến cái chỗ mà không còn cái cơ thể nghiệp.
Cho nên mấy con ráng nỗ
lực tu thì mấy con trong thân có bệnh thì bệnh sẽ hết. Mà có những cái chướng
ngại gì khác, đó là một sự thay đổi của pháp hành nó đã chuyển biết biến trên
thân con. Cho nên càng lúc con tu, càng lúc thì nó thấy càng khỏe khoắn hơn,
càng an ổn hơn, không có gì đâu mà sợ.
Những hiện tượng mà
con mắt con đỏ nó không phải là… Mà giả dụ đặt cho thành cái vấn đề là cái
nghiệp con bị đau mắt. Mình phải nói rằng, bây giờ mình không tu, tới chừng đau
mắt nó vẫn đau mắt, đó đặt thành vấn đề là nghiệp con nó đau mắt.
Nhưng mà biết đâu chừng
là do cái tu hành mà con mắt của con nó đỏ, mà nó nhờ cái phương pháp nó làm
cho con không bị đau nhức. Còn nếu mà con cỡ không tu thì cái nghiệp mà con bị
đau mắt, nó còn làm cho con còn đau khổ hơn nữa.
Cho nên nhờ cái đó mà
có thể ít nhất thời điểm đó mắt con bị bệnh. Mình đặt thành vấn đề nhân quả mà,
nhân quả tới đó thì mình đâu có tránh khỏi đâu, nó sẽ bị mắt. Nhưng mà nhờ tu
hành nó chuyển, cho nên con ôm pháp tu, lần lượt mắt con nó tốt lại.
Đây là đầu tiên Thầy
nói mình, do mình tu để mà chuyển nhân quả của mình. Mà giờ nhân quả nó có,
nhưng mình trả nhân quả nó đến thì nó cũng chuyển luôn, nó cũng không có gì
sai. Con thấy chưa? Nghe Thầy nói cái lòng mấy con tin tưởng, mấy con vững
vàng, mấy con hết sợ, chứ không nó dao động.
“Nghe sao mà mắt nó
đau vậy mà mình tác ý thì nó hết, mà bây giờ nó cứ đỏ, không biết nó sao đây? Nó
không có đui?” Cứ lo lắng, lo lắng tức là dao động. Cho nên mình không
sợ: “Mai mốt rồi cái thân này cũng đem vùi xuống đất bỏ, chứ còn cái gì
đâu mà ở đó mà lo nữa.” Cho nên vì vậy mà cứ nghĩ như vậy chẳng bị dao
động tâm chút nào hết. Yên tâm, mấy con cứ ôm pháp mà tu.
(04:20) Thầy thì
chỉ sợ mấy con ở trong thất mà mấy con ngồi mấy con tu mà mấy con cứ nghĩ tưởng
là mình, mình ngủ mà mình cứ nghĩ tưởng mình tu đó. Tu ở trong cái tưởng của
con nó cứ thấy nó tu trong chiêm bao. Như mình ngồi vầy, nó ngủ mất rồi mà cứ
thấy ngồi tu. Thời mình dậy rồi mình cũng thấy mình tu thiệt. Nhưng mà cái đó
là cái lầm. Lầm, nhưng mà mình lặng vô trong cái ngủ mộng, mộng tu chứ không phải
là gì.
Cái đó là hầu hết là
có số người ở đây Thầy thấy họ tu. Thầy sợ cái vấn đề lắm, vì nó không có tiến
tới được, mà nó dậm chân tại chỗ đó, rồi cuối cùng nó không đi tới đâu. Mình phải
quan sát kỹ. Nếu mà thật sự mình thấy hôn trầm thùy miên hết thì mấy con ngồi
tu rất tốt. Mà nếu còn thì các con cố gắng các con đi kinh hành đi. Đừng có để
cho nó buồn ngủ. Đừng có để cho nó gục tới gục lui, nó mất thì giờ. Các con biết
không?
Ráng cố gắng đi kinh
hành là tốt nhất. Mà các con đi, cái hành động đi nó có cái giúp cho cái cơ thể
của các con nó khỏe mạnh. Còn mình ngồi hoài ngồi hoài mà không lao động gì hết
thì cái cơ thể nó yếu. Còn cái người, con thấy cái người nông dân họ lao động,
vậy chứ họ khỏe hơn cái người ngồi ở trên cái bàn ở trong văn phòng- họ yếu,
cái cơ họ không hoạt động.
Cho nên vì vậy mà mấy
con nhớ rằng khi mình thấy còn buồn ngủ là mấy con cứ đi kinh hành. Đừng có sợ
nó mỏi. Nó mỏi chân thì mấy con nghỉ một chút rồi mấy con tập. Chứ đừng có mỏi
rồi cứ ráng đi hoài, đi cho liệt chân, liệt cẳng thì đừng có, tu vậy nó sai. Hễ
nghe nó mỏi chân là mình ngồi nghỉ. Mà hễ mình nghỉ, mình nghe nó buồn ngủ là
mình đứng dậy mình đi.
Cũng như cái người đi
đường mà đi bộ. Ngày xưa ông bà mình đi bộ, các con biết họ đi bộ. Thì mỏi chân
họ nghỉ có gì đâu. Họ ngồi gốc cây hay giữa đường vậy họ nghỉ. Rồi họ đem trầu,
họ này kia họ ra họ ăn. Rồi cuối cùng rồi họ khỏe, rồi cái họ lên đường họ đi.
Mà họ đi từ Tây Ninh mà tới thành phố, họ đi từ Trảng Bàng này xuống thành phố,
họ đi vẫn được như thường, họ đi.
(06:13) Hồi xưa
đó mấy con, mấy cụ ngày xưa họ vậy. Sống họ đi bộ, chứ không có xe cộ như mình
bây giờ đâu. Còn có cao lắm thì cưỡi ngựa với xe ngựa đồ bậy bạ mình, thường
thường ngày xưa là ông bà mình đi bằng cưỡi ngựa đi, chứ còn đường xá không phải
như bây giờ mà có xe cộ chạy đâu. Đi bằng xe bò không hà.
Cho nên vì vậy mà đi bộ
là chính. Đi bộ là chính. Bây giờ mình đi mình có xe cộ nhanh. Cho nên trong
cái hiện thời này, hiện cái thời đại này, cái cơ bắp con người yếu hơn cơ bắp của
người xưa. Đó là không có hoạt động. Cho nên Thầy thấy, buổi sáng nào ra ngoài
đường Thầy thấy bà con họ tập thể thao, họ chạy vài đường, tập thể thao để cho
cơ. Bởi vì mình đâu có hoạt động cái cơ bắp của mình đâu, cho nên phải tập thể
thao. Còn hồi xưa ông bà mình có tập thể thao đâu mà người nào cũng là cơ bắp?
Là họ lao động quá nhiều.
Cho nên ở đây cái pháp
Thân Hành Niệm của Phật, cái pháp đi kinh hành của Phật là pháp rất tuyệt. Nó
không phải là cái phương pháp mà thể thao, thể dục mà dưỡng sinh. Nhưng mà tại
sao đức Phật lại biết cái pháp Chánh Niệm Tĩnh Giác, là dạy chúng ta cái pháp
Thân Hành Niệm, tu trên thân hành của nó như vậy?
Để cho cái cơ thể
chúng ta nó có những cái hoạt động của cái cơ bắp của nó để nó. Từ tay, chân
đưa ra, đưa vô cho đến co tay, co chân, tất cả mọi hành động trong thân của
chúng ta. Và vận dụng được cái hơi thở dài ngắn, để các cơ trong cái nội tạng của
chúng ta nó hoạt động theo sự dài ngắn của hơi thở dài, hơi thở ngắn.
Các con thấy ông Phật
sao hay quá, Thầy thấy quá tuyệt vời. Tại sao? Mình vận dụng được cơ bên ngoài,
cơ bắp bên ngoài, còn nội thân mình đâu có biết. Các con hiểu không? Vậy mà vận
dụng hơi thở dài thì cái cơ bắp của cái hô hấp nó phải thở như vậy. Thì cái cơ
bắp của tim mạch nó thở như vậy, thì nó phải tuần hoàn máu của nó như thế nào
chứ. Mình thở dài nó khác mà thở ngắn nó khác chứ.
(08:06) Cho nên
những cơ bắp ở trong đó nó phải hoạt động cái kiểu khác, chứ nó làm sao mà nó đứng
có một chỗ nó bình thường được mấy con? Có phải không? Cho nên khi mà đức Phật
vận dụng hơi thở dài nó khác mà hơi thở ngắn nó khác. Nó cũng ly cái ảnh hưởng
của cái nội tạng của chúng ta càng lúc nó mạnh khỏe, nó không có đau ốm trong nội
tạng, mà mình đâu có biết.
Nhưng mà khi tu rồi Thầy
quan sát, Thầy thấy pháp Phật hay thiệt chứ. Không dạy chúng ta yoga để luyện tập,
mà tại sao có những cái phương pháp đó mà không nói ra? Mà tại sao có cái
phương pháp thể dục như vậy, để tạo cái cơ bắp như vậy, mà không nói đó là
phương pháp thể dục? Mà nói là phương pháp đối trị với bệnh khổ ở trên thân của
chúng ta, làm chủ bệnh khổ?
Bởi vì đức Phật nói
sinh, già, bệnh, chết mà, các con không thấy. Mà luyện tập những cái pháp này
là đối trị được cái bệnh của mấy con. Cho nên vì vậy cái đi kinh hành của mấy
con đâu phải là không lợi ích? Cho nên đâu phải ngồi tu mới là tu. Mà chính tu
đi mới là tu chứ. Tất cả bốn oai nghi chúng ta đều tu tập được, mấy con.
Hãy nhớ những lời Thầy
dạy. Tập để mà cứu khổ mình. Bởi vì mình mang cái thân này khổ lắm. Hở ra một
chút thì đau bệnh, hở ra một chút thì phiền não, đủ mọi khổ. Thế mà Phật pháp dạy
chúng ta hết khổ những điều đó, thì chỉ có mình cố gắng mới cứu mình được thôi.
Phải không? Mấy con ráng cố gắng, mấy con.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét