Chủ Nhật, 30 tháng 4, 2023

158- TU TẬP CĂN BẢN TỪNG PHÁP

 


158- TU TẬP CĂN BẢN TỪNG PHÁP

(38:36) Trưởng lão: Rồi, con trình bày với Thầy, con. Bây giờ con xin Thầy cái pháp con tu phải không con?

Tu sinh 3: Dạ.

Trưởng lão: Ừ. Bây giờ thì đối với con thì bắt đầu, tuổi còn trẻ thì mấy con phải bắt đầu tu. Con tập đi kinh hành Chánh Niệm Tĩnh Giác.

Con đi bình thường, con tác ý: “Tôi đi kinh hành, tôi biết tôi đi kinh hành.” Rồi con đi tới, đi lui vậy đúng ba mươi phút. Con tập cho nó quen, đừng có mỏi chân con.

Và đồng thời con tập hơi thở: “Hít vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi thở ra.” Con tập hít vô, thở ra.

Đi kinh hành Chánh Niệm Tĩnh Giác tức là con đi, con không có đứng lại hít thở nha. Hồi nãy Thầy dạy cho chú kia là đứng lại hít thở, còn riêng con thì tập đi kinh hành thôi. Con đi tới, đi lui, con chú ý con biết con đi dưới chân thôi.

Mà nó có niệm gì thì con nhắc. Tất cả những niệm, khi mà con thấy có cái niệm, con tác ý: “Tôi đi kinh hành, tôi biết tôi đi kinh hành.” Để nhắc cho nó trở về nó đi kinh hành, cho nó biết đi kinh hành thôi. Con cứ đi, rồi ngày mai con trình lại cái cách thức đi. Đi ba mươi phút thôi con. Có mỏi chân hay không mỏi chân, ngày mai con trình lại Thầy. Đi ba mươi phút rồi con nghỉ ba mươi phút.

Rồi con tu cái hơi thở, con. Con tu hơi thở, con tu kỹ, con. Con nhiếp từng năm hơi thở thôi. Từng năm hơi thở: “Hít vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi thở ra.” Rồi con hít vô, thở ra, hít vô …​ Con tu cho kỹ từng hơi thở đó. Tu đừng có vọng tưởng xen vô đó, con. Con hiểu không?

Mà năm hơi thở thì con ngừng lại. Con ngừng lại con nghỉ. Thay vì con tu năm hơi thở thôi, rồi con nghỉ năm phút. Con nhìn, con có đồng hồ con nhìn đồng hồ năm phút, rồi con tập cho chuẩn con tu năm hơi thở. Rồi, ngày mai, con trình bày lại về vấn đề tu, để cho nó có căn bản.

Nghĩa là nhiếp phục trong năm hơi thở hoàn toàn rất kỹ, đừng có tu tập mà lấy có. Đừng nghĩ rằng năm hơi thở dễ, không phải dễ đâu. Cho nên tập rất kỹ con. Rồi ngày mai báo cho Thầy biết cái hơi thở con có rối loạn, có nó mệt, có gì không thì báo cho Thầy biết để sử dụng năm hơi thở thôi, rồi Thầy sẽ cho tăng lên. Phải không?

À, con tu đi kinh hành, hơi thở. À, hai cái đó thôi. Hễ khi mà con tu ba mươi phút, trong cái hơi thở thì mỗi lần vậy đó, con tu là có năm hơi thở rồi nghỉ năm phút. Chứ không có tu gì nữa, nghỉ, ngồi chơi. Có tâm niệm gì khởi nghĩ ấy, nó có khởi nghĩ này kia ấy, thì con tác ý dừng lại. Chừng chỗ này yên lặng, thanh tịnh, nó khởi nghĩ, buồn, nhớ hay lo lắng gì đó, con bảo: “Ở đây không có buồn, nhớ, lo lắng gì.” Con cứ tác ý vậy đó để cho tâm con nó bình thường.

(41:57) “Cuộc đời khổ lắm. Đừng có nghĩ ngợi gì lung tung. Hãy ráng mà tu tập. Hãy ráng mà giữ bình tĩnh.” Thì con nhắc con vậy rồi, con để chờ cho đến cái phút tới giờ phút mà con tu hơi thở thì con hít thở năm hơi thở. Rồi con xả nghỉ, con ngồi chơi.

Mà khi nó có buồn ngủ thì con đứng dậy con đi kinh hành như Thầy nói. Mà nó không có buồn ngủ, thì con ngồi lại. Nó có niệm gì thì con bảo: “Dừng đi. Đừng có nghĩ tầm bậy tầm bạ.” Con cứ tác ý như vậy đi. Để cho nó, trong cái thời gian mà con ngồi tu, con ngồi nghỉ, nó có những niệm, con nghĩ con đuổi nó. Còn hễ buồn ngủ, con đứng dậy, con đi kinh hành. Rồi hết cái giờ đó rồi, bắt đầu con tập đi kinh hành hết, đi hết ba mươi phút, đi hoài, đi con đi tới, đi lui, đi tới, đi lui. Nhưng mà con cứ nhớ, con tác ý: “Tôi đi kinh hành, tôi biết tôi đi kinh hành.”

Nếu mà điều kiện mà con thấy con đi như vậy mà sao loạn tưởng nhiều, tức là nó có niệm này, niệm kia khởi trong khi con đi đó, thì con nhớ con đếm. Con đi cứ mười bước vậy thì con tác ý: “Tôi đi kinh hành tôi biết tôi đi kinh hành.” Rồi con đếm một, hai, ba, bốn …​ theo bước đi, con. Con đếm. Đếm một, hai, ba, bốn tới mười, rồi con nói, tác ý: “Tôi đi kinh hành tôi biết tôi đi kinh hành.”

Còn nếu mà con đi, mà hoàn toàn mà con đi mà nó không niệm, thì con để vậy con đi không niệm. Còn nó có niệm, nó có vọng tưởng, nó khởi lên. Cứ đi chút nó có thì con mới đếm một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám, mười. Rồi con dừng lại, con tác ý: “Tôi đi kinh hành, tôi biết tôi đi kinh hành.” Rồi con tiếp tục con đi mười bước nữa, rồi con đếm một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám, chín, mười. Phải không?

Đầu tiên con đi thử, con thấy nó không có niệm gì hết, thì con đi luôn. Còn nếu mà có niệm ấy, thì bắt đầu con tu trở lại cho nó kỹ. Nghĩa là con đi từ mười bước, rồi con tác ý một lần, rồi con đi. Cứ vậy rồi ngày mai sẽ trình lại Thầy.

Chứ đừng kết hợp hơi thở nha con. Bởi vì nếu mà khi mà con đọc sách thì con có kết hợp hơi thở. Thầy dạy đây theo đặc tướng của mỗi người để tập, nâng lên lần lượt, chứ không thể nào mà vội vàng mà được. Bởi vì tu phải có chất lượng, chứ không khéo nữa con tu nhiều mà nó không có chất lượng thì nó dậm chân tại chỗ.

Còn đã về đây, Thầy hướng dẫn rồi thì coi như là tu phải đạt được kết quả chất lượng đàng hoàng, không có tu chơi đâu. Tu thật sự. Tu là bỏ hết cuộc đời mấy con. Thầy nói không tu thì thôi, chứ mà tu theo đạo Phật là coi như mình bỏ cuộc đời. Con nhớ không? Con về con tập rồi ngày mai sẽ gặp lại Thầy.

Trưởng lão: Còn riêng con con. Rồi bắt đầu bây giờ con về con tu tập. Con nhớ cái, con tập cánh tay, con đưa ra đưa vô như hồi nãy Thầy dạy cho cụ đó, con. Bởi vì thân con có bệnh rồi. Con cố gắng con tập. Ừm, con tập.

Con nhớ rằng cô Huệ Ân, cô có cái mụn ruồi ở chỗ này. Mụn ruồi nó nổi lên nó đen mà nó bự vầy. Mà cô tác ý. Cứ cô ngồi tu cô tác ý, cô bảo: “Cái mụn ruồi này tiêu.” Rồi cô tu, cô đưa tay ra, tay vô hoặc cô hít thở, cô cứ tác ý. Chừng một vài ngày đó, cô gỡ vầy, nó văng mất cái mụt ruồi mất, con.

Pháp Phật nó hay vậy. Người ta đã có mụn ruồi mà lại tác ý, nó lại mất đó mấy con. Cái mặt bây giờ không có mụn ruồi, con. À, có nhiều người già đó, mấy con, nó nổi lên cái mụn gì đen đen, đen đen, nó làm cái mặt nó đen đen, xấu đó. Còn cái này, thật sự ra Thầy nói vậy, rồi cô cứ cô tu vậy mà cái mụn ruồi cô nói: “Sao hôm nay nó nhột nhột kỳ?” Cô gãi, cái sao nó sứt ra, cái mày ra, cái chỗ này giờ trắng ra, không còn cái mụn ruồi nữa.

Con thấy pháp Phật ghê gớm không? Chỉ có mình tin rồi mình làm vậy thôi, mình vô tình thôi, mà cuối cùng rồi sao nó lại tiêu mất à. Cho nên mấy con yên tâm đi, con. Trong cái vấn đề mấy con tu tập, mấy con nhớ tập cánh tay đi, mấy con. Con nhớ con tập vậy đó, con. Con ngồi xếp bằng lại: “Đưa tay ra, tôi biết tôi đưa tay ra…​” Khi nào mà con nhiếp được rồi thì Thầy dạy con đẩy lui các chướng ngại trên thân. (44:59)

HẾT BĂNG


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

510-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ.

  510-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ. Kinh sách của Tu viện Chơn Như chỉ kính biếu không bán . Phật tử cần kinh sách của Tu viện Chơn Như ...