Chủ Nhật, 30 tháng 4, 2023

152- DUYÊN NHÂN QUẢ PHẬT PHÁP

 


152- DUYÊN NHÂN QUẢ PHẬT PHÁP

(38:10) Cho nên phải ráng nỗ lực, mấy con. Bởi vì chúng ta còn nhiều cái duyên ràng rịt từ người này đến người kia, chứ không phải có một mình chúng ta. Nhân quả mà, cái nền tảng của nhân quả xung quanh chúng ta, những người mà chúng ta biết, người thân của chúng ta đều là nhân quả.

Cũng như sư Pháp Ngộ, do cái duyên nhân quả, cái duyên Phật pháp mà sư phải chịu cực khổ đi từ chỗ này đến chỗ kia trong ba tỉnh ở quê của mấy con. Đó là cái duyên của sư, sư không làm sao mà sư ngồi yên được. Con hiểu không? Cái duyên, cái duyên nhân quả! Mà cái duyên nhân quả của pháp Phật, chứ phải mà cái duyên trần, sư còn khổ gấp mấy! Vậy mà sư còn phải đấu tranh, phải đủ thứ, chứ đâu phải chuyện dễ. Người ta bắt sư nữa chứ đừng nói.

Đó thì các con thấy, trong cái vấn đề chánh pháp của Phật không phải dễ, nhưng mà cái duyên, cái duyên trong một cái đời. Cho nên nếu mà không có sư Pháp Ngộ thì chắc chắn mấy con cũng khó biết chánh pháp lắm. Đó là cái duyên của sư tại quê hương đó. Chứ làm gì mà làm sao mà Thầy đến đó được mấy con? Cái duyên của mọi người!

Nhưng mà Thầy nghĩ rằng cái duyên đó mà sư lại có tâm tha thiết tu. Cho nên mỗi lần ở hạ thì sư về, sư nỗ lực sư tu. Rồi cái duyên đó nó réo rắt ở trong tâm sư, sư phải ra đi. Thầy cũng hiểu biết. Để làm cho cái trọng trách đó, làm như bây giờ là các con đã có những cái tổ thọ Bát Quan Trai ngoài đó. Thì đó là cái duyên réo rắt của Phật pháp mà các con có phước duyên với sư rất lớn.

Từ kinh sách mà các con bây giờ hợp lại, mấy con in được. Tuy rằng nó đơn sơ, nhưng mà nó có cái chánh pháp để cho mấy con đọc, nó rộng rãi ra. Thì như vậy, sau này cái duyên đó, thì lần lượt các con được cái vị trí tu tập tốt thì chắc chắn sư sẽ nỗ lực, yên ổn sư tu. Tức là cái duyên tu nó sẽ, cái duyên của chúng sanh ấy, coi như là mình làm, coi như nó đã gần xong rồi, thì nó mới có cái duyên sư ngồi yên mới tu được. Các con hiểu không?

Mà bây giờ mấy con nỗ lực tu, mấy con nỗ lực nữa thì cái duyên của sư sẽ mau tới. Bởi vì nó là cái duyên nhân quả nó có các sự, các con nỗ lực tu là sẽ trợ giúp sư yên ổn trở lại. Sư không còn lo: “Ờ, bây giờ quý Phật tử thấy tội quá, cho nên vì vậy mình đem chánh pháp. Mà giờ mọi người đều tu tốt hết rồi. Vậy thì mình nỗ lực tu, không còn lo gì nữa hết.” Còn mấy con mà còn người này, người kia thì sư không ngồi yên được. Cái duyên của sư mà!

Cho nên hôm nay mà sư về đây tu được, Thầy mừng lắm. Bởi vì mỗi một năm mà về tu vậy, nó có cái sự gia tăng của cái sự thanh thản, an lạc, vô sự. Tức là mình chứng đạt một phần nào ở trong những cái chân lý của đạo Phật. Nghĩa là bây giờ thay vì mình chứng đạt 12 tiếng đồng hồ, mà giờ mình chứng đạt trong khoảng thời gian kéo dài 6 tiếng đồng hồ là bằng phân nửa rồi. Nghĩa là chứng đạt được phân nửa đó. Còn phân nửa kia nó còn bị niệm động, chưa hoàn toàn kéo dài ra hết.

Thì cứ mỗi lần về tu thì nó tăng thêm một chút. Nhiều khi bị động, nó lui sụt trở lại, chứ đâu phải dễ. Bây giờ Thầy ngồi đây Thầy tu được 6 tiếng. Nhưng mà Thầy ra Thầy tiếp duyên, Thầy về Thầy tu Thầy còn có 1 tiếng, chứ còn nhiều khi nó chưa được 1 tiếng nữa. Nó động ghê gớm lắm chứ không phải dễ đâu. Cho nên cái trạng thái thanh thản mà bảo vệ cho nó, được hoàn toàn chứng đạt là một công trình rất lớn, không phải đơn giản.

Đó, bây giờ thì riêng về sư Pháp Ngộ thì con hãy tập pháp Tứ Niệm Xứ nhiều nhất. Nghĩa là tu tập nhiều nhất, dành cho cái thời gian tu tập về nó nhiều. Còn tất cả các pháp khác đều tập, như Định Niệm Hơi Thở, như Chánh Niệm Tĩnh Giác, như Thân Hành Niệm, con đều tập, nhưng mà tập chừng 30 phút thôi. Còn riêng Tứ Niệm Xứ, tâm thanh thản, an lạc, vô sự thì con tập nhiều. Giờ nào rảnh cũng tập, cứ ngồi ăn cơm cũng tập, ngồi chơi cũng tập, luôn luôn tĩnh giác ở trên bốn chỗ thân, thọ, tâm, pháp của nó.

(41:53) Có một vị Thượng tọa, từ khi xuất gia mà cho đến khi mà chết, thì người ta hỏi sư: “Sư có chứng đạo được không?”

Nói: “Tôi cũng chẳng biết nữa. Nhưng mà tôi thấy cái việc mà tôi khó nhất ấy là từ khi tôi xuất gia tới giờ tôi không có cái hành động nào mà tôi không tỉnh giác ở trên đó.”

Người ta hỏi, ông cũng chỉ trả lời vậy thôi: “Chắc có lẽ là tôi tu chứng hay không chứng, chắc có lẽ một vị Phật tương lai sẽ xác định điều này. Nhưng mà bây giờ thì tôi sắp chết rồi, mà vị Phật tương lai thì không ra đời, thì tôi cũng chưa biết. Nhưng bây giờ tôi muốn ngồi dậy. Vậy thì nhờ các chú đỡ giùm tôi.”

Thì chỉ cần tác ý, tác ý như vậy thì cái người kia lại đỡ ông, thì ông thấy toàn bộ thân của ông không có bệnh đau gì nữa hết. Các con biết tại sao không? Từ cái chỗ tỉnh thức của ông, từng hành động của ông, tức là ông biết rất rõ niệm thiện, niệm ác, biết rõ, như vậy mới là Chánh Niệm Tỉnh Thức chứ gì, mấy con, là chứng đạo rồi chứ gì? Mà ông đâu có biết, bởi vì trong cái thời ông đâu có ai mà xác định cho ông biết cái này là chứng đạo.

Nhưng mà khi mà ông tác ý ông muốn ngồi dậy, bị bệnh ông cũng chưa biết cách thức ông trị bệnh nữa, ông có Tứ Thần Túc mà ông không biết. Cho nên ông muốn ngồi dậy để mà tiếp với mọi người đến hỏi thăm ông. Ông thấy cái cơ thể ngồi dậy, đứng không nổi, nhờ người khác đỡ. Nhưng mà khi mà ông tác ý biểu nhờ cái người khác thì người ta đỡ ông dậy, thì ông thấy ông không có bệnh nữa.

Tại sao vậy? Tại vì cái ý ông muốn tức là Dục Như Ý Túc chứ gì? Muốn ngồi. Bây giờ ngồi dậy thì nó hết bệnh. Cho nên ông nói: “Như vậy là tôi đã chứng A La Hán rồi còn gì. Tôi muốn nó, nó được.” Ông nói: “Như vậy là tôi đã chứng A La Hán rồi. Thôi bây giờ tôi thấy tuổi tôi già rồi. Thôi tôi xin ra đi.” Ông tịnh chỉ hơi thở liền, ông đi liền tức khắc. Đó, Tứ Thần Túc người ta có rồi.

Chánh Niệm Tỉnh Thức là có Tứ Thần Túc. Mà ông nói: “Tôi tu hồi mà tôi xuất gia cho đến giờ, tôi thấy không có hành động nào mà tôi không Chánh Niệm Tỉnh Thức. Mà tôi thấy cái điều này khó thiệt. Nhưng mà tôi đã đạt được cái này. Nhưng mà tôi không biết tôi chứng không, tôi không biết. Nhưng bây giờ, tôi đau, tôi gần chết, tôi nằm đây. Mà tôi sắp sửa chết rồi.” Con thấy không?

Nhưng mà khi mà bảo nhờ ông kia đỡ dậy ngồi đặng tôi nhìn mấy người cái đã. Nhưng mà đỡ dậy ngồi thì cái ông lại: “Sao thấy mình không có đau nhức gì hết? Trời ơi, sao mà nó hay vậy! Như vậy là tôi có Dục Như Ý Túc rồi chứ gì?” Ông nghĩ trong bụng ông vậy đó. Thì ông rõ ràng: “Thôi, bây giờ tôi thấy, tôi không còn gì nữa hết. Tôi chứng quả A La Hán rồi. Tôi xong rồi.” Biết liền tức khắc! Bởi vì người ta chỉ nghĩ rằng chỉ có Tứ Thần Túc mới biết là chứng quả A La Hán.

Nhưng mà không ngờ là chứng quả A La Hán ở chỗ Chánh Niệm Tỉnh Thức đó mà thôi. Thanh thản, an lạc, vô sự đó mấy con. Các con hiểu chưa? Mà không ai chứng. Cho nên trong thời đức Phật có nhiều người tu theo ngoại đạo Bà La Môn, họ chứng đạo mà họ không biết mấy con. Nghĩa là họ chứng ở chỗ thanh thản đó mà họ không biết.

Nhưng mà đến khi ông Phật nói: “Rồi, tôi chứng đạo rồi.” Bởi vì ông Phật ông khai ngộ làm cho người ta giác ngộ được cái chân lý, làm cho người ta hiểu được. Chừng đó người ta sử dụng cái thần lực của cái tâm bất động đó, vì vậy mà người ta làm chủ được sự sống chết, người ta thấy xong rồi. Cho nên thí dụ như các con đến mà, đức Phật đến thăm một người bệnh, đức Phật nói đơn giản, rất đơn giản, đạo Phật rất đơn giản! Dễ dàng, không khó khăn đâu.

Đức Phật đến thăm người bệnh, hỏi:

“Ông thấy thân có vô thường không?”

Nói: “Con thấy thân có vô thường.”

“Thọ có vô thường không?”

Nói: “Có vô thường.”

“Thôi ông ông cứ đi đi, muốn chết hồi nào thì chết”

(45:30)

HẾT BĂNG


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

510-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ.

  510-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ. Kinh sách của Tu viện Chơn Như chỉ kính biếu không bán . Phật tử cần kinh sách của Tu viện Chơn Như ...