Chủ Nhật, 30 tháng 4, 2023

145- ĐẠO ĐỨC LÀM SÁCH BÁO

 


145- ĐẠO ĐỨC LÀM SÁCH BÁO

(39:41) Phật tử 1: Những bài con gửi mail qua…​

Trưởng lão: Có con! Thầy đưa coi như cái tập mà đặc san mừng ngày sinh nhật của Thầy có con, Thầy trình bài trong cái trang, bao nhiêu cái bài pháp Thầy đưa vô. Làm cái công chuyện này nó mất thời giờ Thầy quá. Nói chung là nó phải có, về cái sách thì nó làm theo cái kỹ thuật nó làm sách, rồi về cái mỹ thuật của nó kích thước, mà làm đặc san thuộc về báo chí, thì con biết cái trang của nó phân làm hai cột chứ nó không thể một cột. Cho nên, từ hình ảnh báo chí thì nó phải có hình ảnh chen vô, nó cả một vấn đề rắc rối mấy con, cực lắm!

Còn sách thì mình chữ không mà trang nó nguyên vậy, rồi cách thức trình bày nó không phải bởi vì một cái trang sách là một cái hình, và cái bìa xung quanh của nó là cái khuôn, cho nên đừng có ít giấy mà để cái khung nó meo quá, ít quá nó coi không đẹp, mà nó to quá thì nó hao giấy nó cũng không tốt, làm sao vừa với cái trang sách của mình, để nó nói lên cái mỹ thuật cái trang. Đó!

Rồi báo chí cũng vậy, cho nên vì vậy khi mình muốn làm thì mình phải lật xem coi những cái tờ báo như thế nào, cách thức người ta cái kỹ thuật làm như thế nào cho rành. Chứ còn không biết, không rành thì chèn hình chèn ảnh vô không có được, nó khó nó đủ thứ hết, mà Thầy nói thiệt cho nên khi mà nói làm rồi thì những cái điều này bắt buộc Thầy phải thọt tay vô chứ còn không thọt tay vô thì làm không có được. Làm nó không có ra ôn gì hết, báo thì nó ra báo, mà sách thì nó ra sách, không khéo làm cho lấy có thì không được.

(41:25) Rồi, bài vở nó phải khi mà đưa ra cho người ta đọc, đâu phải mình: Ờ, tôi viết sao tôi viết, coi rẻ người ta không được, mình phải viết cho đúng. Rồi câu cú, rồi văn phạm, rồi chính tả, chứ đừng có nghĩ tôi viết chính tả sai kệ, ai đọc hiểu không hiểu mặc ai, đừng có nói chuyện…​ Bởi vì mình phải trân trọng, tôn kính khi mà người ta cầm người ta đọc cái bài của mình, thì mình phải hết trách nhiệm của mình mình viết sao cho đúng, đừng có để sai sót, lỡ mà sai sót người ta hiểu lầm mình đành chịu thôi. Bởi vì ghi nhiều quá mình không thể nào xem xét bao quản, chứ khi mà người ta trân trọng cái bài của mình người ta đọc là mình phải viết làm sao để đừng có lỗi với người ta.

Cách thức làm, bởi vậy Thầy nói nếu một cái trách nhiệm của một việc làm nhỏ mọn như vậy, mình đừng có nghĩ mình sơ xuất là không được, hầu như người ta chỉ làm cho có. Chứ thiệt ra, cái khả năng của mình tới đó thôi, mình không làm hơn được nữa mình đành chịu thôi, chứ khả năng mình có hơn nữa, làm được cuốn sách không có…​ Con thấy không, nhà xuất bản văn hóa thông tin mà đưa ra cái bộ sách, Thầy đưa cái bộ sách, rồi biên tập cái bộ sách người ta mà lỗi ở trong đầy hết hà! Vậy thì văn hóa thông tin cái nỗi gì? Thầy dốt đây mà Thầy còn không làm nổi cái chuyện…​, có phải không mấy con thấy?

Cách thức như vậy, cái nhiệm vụ cái trong trách của mình khi mình ngồi cái chức vụ mà biên tập, thì mình phải có cái khả năng học thức mình người ta mới đưa vô cái ghế ngồi đó. Chứ còn cỡ không có học thức ai mà đưa mình biên tập, biên bậy sao! Mình có trình độ rồi, bây giờ trình độ rồi cấp bằng của mình phải học, mình tốt nghiệp có chuyên môn rồi đó. Bắt đầu giờ mình duyệt, phải không? Mà mình duyệt kiểu này, có khả năng người ta đọc không được…​(. . .).

Có phải không, mấy con thấy sách vở đâu phải, bởi vì sách vở không phải một người đọc, mà cả trăm cả ngàn người đọc. Nếu mà bộ sách đó in năm ngàn thì phải có năm ngàn người đọc, mà còn hơn cái số đó nữa, bởi vì người ta mượn người ta đọc mà.

À, thế mà mình viết, làm sai như vậy coi rẽ người ta, bộ coi người ta dốt hả? Coi người ta ngu không biết hả? Mình đưa ra mà lở một hai lỗi không nói gì, mà tràng giang cái lỗi như vậy mình xem thường đọc giả à?

(43:33) Cho nên, báo chí đừng có nghĩ rằng mua rồi năm ngàn, ba ngàn tờ báo về coi vậy, sự thật ra không phải viết báo là chuyện dễ, mình phải tôn trọng đọc giả, mình phải viết cho đúng chứ mình không thể viết trật.

Thầy nói cái nhiệm vụ trọng trách, sau này mà Thầy nói về nghề nghiệp, mấy ông báo chí, mấy ông viết văn đồ Thầy nói ra hết, mấy ông mà duyệt mà biên tập, cho phép này kia…​ Thầy nói hết, nói toàn bộ ra hết. Mấy ông phải biết cái nhiệm vụ trọng trách của mấy ông, mấy ông coi thường đọc giả, coi thường người đọc.

Dù cái người đó họ mới học lớp 3, lớp 4 họ biết chữ họ đọc thôi, nhưng cũng phải kính trọng người ta, người ta đọc cái tác phẩm người ta đem cái đầu óc người ta hiểu cái vấn đề đó, sai lỗi chính tả mấy con cũng xem thường, văn phạm cũng không đúng, rồi những cái trình bày của mấy ông làm kiểu này, bộ mấy ông bán lấy tiền sao? Ít ra cũng phải nói được cái gì chứ!

Đối với Thầy, cái trách nhiệm bổn phận đạo đức là ở chỗ đó, làm sai là thiếu đạo đức liền. Chửi người ta hả?

(44:31) Phật tử 1: Cái bộ Đường Về Xứ Phật của mình mấy ổng cắt cái lời tựa, mấy ổng làm lỗi cái ngôn ngữ, cái từ ngữ. Hơn nữa cái lỗi lớn nhất là cái người không có chuyên môn về Phật học, không có tư tưởng về Phật học, chưa nói tới cái chứng. Cho nên ổng làm cái bộ sách của mình cũng bị hụt hẫng, nó mất hơn trơn. Mấy cái lời tựa quan trọng thì không có, cho nên con hướng dẫn người ta đọc trên mạng không hà, con kêu gọi người ta cứ mở mạng người ta đọc…​

(45:27) Trưởng lão: …​ Bắt đầu bên Phật giáo, mấy ông Đại thừa ổng đến ổng kiện mấy nhà xuất bản văn hóa, mấy ông biên tập như thế này, trời nó chửi tui tan nát hết trơn hết trọi rồi, mấy ông đưa ra như vầy tui còn đất đâu mà tui chui. Mấy ông lên đào lỗ mấy ông chôn tui luôn đi, mấy ông cho phép kiểu này thì chết tui rồi còn gì. Ba cái ông Đại thừa ổng dám vô đó nói chuyện chứ bộ, ông đâu có sợ. Mấy ông nghĩ coi, người ta nói tôi vậy, vậy, vậy đó, mà mấy ông dám cho ra như vậy rồi, để cuối cùng rồi Phật tử có đến chùa tôi nữa không? Rồi tôi ăn cái gì mà tôi sống? Mấy ông có đem cơm cho tui ăn không?

Mấy ổng đến đó ổng nói chuyện với mấy ông bộ giáo dục, bộ văn hóa thông tin đó. Mấy ông cho phép cái kiểu này tụi tui còn cái nước nào mà sống, mà bây giờ nhà nước chấp nhận tôi rồi, cho tôi được thành lập tôn giáo mà bây giờ cho như vậy tôi sống chỗ nào không? Tui chết tui rồi!

Con thấy không, nếu mà cho thật sự cho ra mà phổ biến hết toàn bộ cái bộ Đường Về Xứ Phật thôi, mấy ông Đại thừa này chỉ còn có nước đào lỗ mà chôn, chứ còn mặc áo đi ra dòm ai được nữa, không dòm ai được nữa hết, chỉ còn có nước mà bây giờ về vườn để trồng ruộng sống chứ còn không cách nào, vác cái mỏ đi tụng kinh mà ai được nữa.

Thầy nói thiệt mà, bởi vậy cho nên mấy ông nhà nước này họ cũng khéo lắm, chứ không khéo nó kiện mấy ông…​, tức là mấy ổng cũng sợ…​ (. . .) đó, mình chứng rồi mai mốt nó kiện rồi bắt đầu nhà nước đến không cho…​(. . .), cho vừa lòng.

(46:56) Cho nên cái gì cũng từ từ, từ từ, nhẹ nhẹ để cho mình lấy bạn, lấy thù mà làm bạn, lấy cái người sai họ trở về mình. Thì Thầy thấy cái số người mà hiện giờ họ trở về cũng nhiều lắm. Cái số mà tu sĩ, con nhớ cái số tu sĩ mà nó chưa có quyền tu gì hết cái số này nó đông, còn cái cái số có quyền chính từ giáo hội thì coi như cái số này nó bảo thủ.

Còn số kia thì nó…​ những cái người lớn, các tu sĩ lớn họ cấm không cho tu sĩ nhỏ đọc cái này. Nhưng mà ở đời này cái gì mà người ta cấm thì cái đó nó đi tìm. Cho nên nó tìm nó đọc, cho nên cái số tu sĩ nhỏ bây giờ nó sợ nó không dám nói ra, chứ cái hướng của nó có hướng rồi, nó hướng về Thầy hết rồi. Nhưng mà chưa nói ra, chờ mấy ông già này chết rồi nó…​ chứ không gì.

Cái chuyện đó là nó chuẩn bị, vậy mà Thầy thấy hàng ngày ở đây, Thầy kiểm nghiệm lại cái số người mà đến với Thầy ngày càng đông, cái lực lượng nó càng ngày càng đông. Mỗi ngày nó có cái sự diễn biến họ đến, một cái người xa mà họ cũng tìm đến để mà thưa hỏi những cái điều sai. Nó là một cái hiện tượng nó rõ ràng là người ta đang hướng về cái Chánh pháp, người ta thấy cái sai. Nhưng mà có người thì dám đi rồi, có người chưa dám. Họ cũng muốn rồi nhưng mà chưa dám, tức là chưa có điều kiện. Bây giờ họ bỏ chùa ngay thì họ chưa bỏ được, nhưng mà rồi từ từ.

(48:17) Thầy nói tất cả những cái này là cái hướng đi không thể nào chạy khỏi. Và Thầy nghĩ rằng đạo Phật nó chuyển biến thành cái đạo đức chung cho con người rồi thì nó không những ở Việt Nam mà cả trên thế giới.

Nhất là khi mà cái bộ Tứ Diệu Đế, mà Thầy đang chỉnh đốn lại và đưa ra cái chương trình học của nó được dịch ra tiếng Tây phương, người Tây phương nó chịu thực tế. Cho nên, từng đó thì kể như những cái giáo pháp mà của Phật giáo hiện giờ kể như dẹp hết, nó không theo nữa. Cho nên, thậm chí như Thiên Chúa bây giờ lần lượt nó bỏ Thiên Chúa nó theo Phật giáo. Nhưng mà cuối cùng Thầy nói rằng khi mà bộ sách đạo đức này nó ra đời nó trọn vẹn rồi, được dịch ra tiếng khác, tiếng ngoại quốc…​ Hiện bây giờ đó Thầy thấy…​ Nó làm tốt lại.

Cái nhiệm vụ mà của những người mà họ dịch, thì cũng có nhiều người xin Thầy để mà dịch. Nhất là dịch cái bộ Đường về xứ Phật, có người xin Thầy dịch cái bộ Giới Đức Thánh Sa Di. Cái khả năng mà dịch nỗi thì cứ dịch, tại vì từ nó cũng khó. Dịch nỗi nó mới thoát ra được cái ý, chứ còn dịch không nỗi nó tối nghĩa, tối nghĩa họ hiểu sai.

(49:40) Cái bộ Đường Về Xứ Phật này nó đang dịch ra tiếng Đức. Bởi vì, có một cái người ở bên Đức, mà cái người đó họ lãnh đạo Phật giáo ở bên nước Đức, nghĩa là Phật giáo người Việt mình ở bên đó, và đồng thời người Đức mà theo Phật giáo bên đó, cho nên chúng nhóm mà theo Phật giáo bên đó thì họ đang dịch cái bộ sách Đường Về Xứ Phật Thầy ra tiếng Đức cho những người Đức theo Phật giáo cho họ học, thành ra họ cũng đang làm cái công việc đó.

Thì đầu tiên, thì cái gia đình của cô Thúy Mùi, con biết cô Thúy Mùi cô mà xuất gia rồi đó. Thì đứa con gái cổ có chồng ở bên đó, thì cái người chồng của con gái cô nó đọc nó hiểu được và nó lại là cái người lãnh đạo Phật giáo ở bên đó, ở bên Đức cho nên nó thấy cái này đúng quá, cho nên vì vậy mà, nó tập trung nó dịch cái bộ này ra, bị vì nó lãnh đạo Phật giáo, coi Phật giáo. Coi như là nó làm công chuyện này, cho nên cổ biết cái điều này, vì vậy tài liệu của Thầy mà cô xin, xin rồi gửi qua bên đó cho nó dịch. Tiếng Đức nó dịch trước, tại nó cái duyên ở đâu nó dịch trước.

Còn ở đây viết gửi qua, nhưng mà vì cái vấn đề nó chưa có xong cho nên đình chỉ…​(. . .). Chứ còn dịch được tiếng Anh thì nó phổ biến,…​(. . .). Để nó phổ biến cho rộng ra cái đường lối của đạo Phật.

(51:37) Rồi lần lượt những sách của Thầy Thầy viết ra nó cụ thể hơn, nó rõ ràng hơn. Con thấy cái bộ “Đường Về Xứ Phật” là nói cái sai của Phật giáo nhiều, nhưng mà nói chung chung là những cái phương pháp Phật. Đến cái “Những Lời Phật Dạy” thì nó cụ thể rõ hơn, thành ra nó rõ ràng cái đường lối. Nhưng mà đến cái bộ “Giới Đức” để mà trấn chỉnh lại cái căn bản của đầu tiên bước vào, cái bộ giới luật, đức hạnh, phạm hạnh. Sau khi, những cái bộ Giới xong rồi bắt đầu mới qua tới bộ Đức. Nó chấn chỉnh cái đạo đức của đạo Phật, mà sau khi bộ “Đạo đức làm Người” xong rồi, thì bắt đầu mới soạn cái giáo trình của từng lớp, tám lớp học. Cái chương trình nó phải đi căn bản như vậy.

Bây giờ Thầy còn đang soạn thảo có lẽ là phải bốn, năm tập cái bộ giới Tỳ kheo Tăng, Tỳ kheo Ni bốn năm tập dày ba bốn trăm trang, mà bốn năm tập. Đủ biết cái bộ giới Tỳ kheo của nó, con thấy 250 giới Tỳ kheo, 348 giới tỳ kheo ni không? Đó là Giới bổn. Còn Giới kinh, Giới hành, Giới đức, Giới hạnh. Cho nên vì vậy, mà cái bộ này tới bốn, năm tập, nó nhiều lắm.

Nó nói tất cả những cái hành động, cái đạo đức của người tu sĩ như thế nào đúng và như thế nào sai, xác định từng cái nghĩa, từng cái hành động của nó, nó nói rõ ràng từng cái hành động của nó.

Do đó, cái hạnh sống của một người tu sĩ phải sống như thế nào đúng, có đạo đức hay là vô đạo đức, xác định. Cho nên cái bộ đó viết ra cũng là …​(. . .).

Thầy định năm nay Thầy sẽ cho ra bốn tập. Nhưng mà không làm kịp, vì hầu như người ta biết được Thầy nhiều người ta đến Thầy lại thuyết pháp nhiều. Rồi lại buổi sáng lại mất đi một buổi, trực tiếp để hướng dẫn người ta tu tập, buổi sáng nào cũng như vậy, mấy con biết. Rồi trưa tiếp khách, rồi nhiều khi như mấy con về cũng phải tiếp…​ thành ra cái thì giờ tiếp mấy con đi.

(53:54) Cho nên trong cái vấn đề mà Thầy làm nó mất thì giờ, cho nên vì vậy mà nó lâu. Rồi qua những cuốn sách như đặc san đồ, thì thay vì Thầy giao cho cô…​(. . .) cổ làm, nhưng rồi rốt cuộc rồi nó không được chuẩn lắm cho nên Thầy phải thọt tay vô chỉnh lại cho nó đỡ đỡ chứ thiệt ra mà bỏ hết, điều kiện mà làm cho đúng cái đặc san như những cái đặc san mà đã có thì cái vấn đề đó nó còn đòi hỏi phải rất nhiều cái kỹ thuật, về những cái mỹ thuật, cách thức trình bày của tập đặc san. Cho nên nó có những điều kiện mà mình phải học hỏi rất nhiều. Nhưng mà bây giờ làm sao có thì giờ để mà học. Mình học hỏi rồi mới làm được, chứ không học hỏi làm sao làm được. Thí dụ như bây giờ mình làm như vậy, mình biết ờ, bây giờ muốn làm cái trang như vậy thì phải hỏi như thế nào, bây giờ chèn hình như thế nào, những cái chữ đó sao, sao thì phải hỏi cái người có chuyên môn người ta chỉ cách cho mình mình mới làm được chứ đâu phải dễ con, chứ đâu phải ở trên máy mình bấm nó ra đâu, in bậy đâu có được, khó lắm!

Thí dụ như một trang in cái trang lớn vầy nó dễ, in cái trang nhỏ cái trang như trang sách, trang báo nhỏ. Cho nên thí dụ như con bây giờ con làm cái trang lớn, rồi con chữ lớn rồi con mới photo rồi nó thu nhỏ lại để làm cái trang nhỏ. Còn cái này soạn thảo liền cái trang sách nhỏ vầy, in ra là một trang. Rồi máy đó con biết, in nhiều thì nó bị hư nó đâu phải dễ, cho nên thí dụ mình in rồi phải nghỉ, chứ còn mình in liên tục từ hôm đó tới nay Từ Quang in liên tục thành cái máy bây giờ nó bị hư, rồi mới đem xuống thành phố sửa, chưa đem về thành ra chưa có in.

(55:27) Nhưng mà hai ba máy chứ không phải một máy mà làm kịp đâu con, bị vì cái tài liệu nó in máy này rồi in máy kia…​ Thí dụ như Từ Quang nó in những cái tập để chuẩn bị nó đem về Úc để nó in ra cái bản, thì nó in nó sử dụng mấy thì Thầy phải sử dụng máy khác. Nhưng mà rồi cái máy mà in liên tục suốt cả ngày vậy thì nó phải hư. Cho nên nó hư cái máy này thì phải đưa đi, rồi đưa cái máy này vô làm nữa thì máy này hư nữa phải đưa đi. Mà ở đây 2 3 máy chứ phải một máy đâu, như vậy mà làm không kịp. Bởi vì người này làm, người kia làm, nhiều người làm chứ đâu phải một người. Cho nên, Thầy nói ở đây nó gần như là cái nhà xuất bản.

Các con có hỏi Thầy gì không con?

Xá Thầy thôi đừng có lễ, mấy con đứng xá Thầy. Thôi! Đừng có lễ con…​xá Thầy thôi, chấp tay xá Thầy.

Thầy chỉ viết sách đạo đức cho mấy con học mà…​

Con, để Thầy đem gửi cho con mấy cuốn sách con. Cho thêm mấy cuốn sách.

Thôi! Xá Thầy thôi con.

(58:03) Phật tử 1: Cô Diệu Thiền có nhờ con xin vài tấm hình của Thầy cho tụi con, như hình chân dung đó. Với sách cái ngày thọ Bát Quan Trai đó.

Trưởng lão: Rồi con!

HẾT BĂNG


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

510-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ.

  510-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ. Kinh sách của Tu viện Chơn Như chỉ kính biếu không bán . Phật tử cần kinh sách của Tu viện Chơn Như ...